HÔN NHÂN GIẤY - Trang 140

Quản Đồng nhíu mày: “Con người không phải chỉ sống để ăn”.

“Con người không sống để ăn, thì sống vì cái gì ?” - Quản Lợi

Minh trợn mắt, cảm thấy thằng con mình càng ngày càng khó hiểu.

“Còn ai ăn canh nữa không?” - Tạ Gia Dung đi ra dàn hòa, vừa

múc canh vừa nói với Cố Tiểu Ảnh: “Đây là mướp nhà trồng đấy”.

Cố Tiểu Ảnh phải cố gắng lắm mới hiểu bà nói gì, “à” một tiếng

trả lời, rồi giơ tay nhận lấy bát canh. Sau đó, nhân lúc mọi người
không để ý, luồn một tay xuống dưới gầm bàn, nhẹ véo Quản Đồng.
Quản Đồng dường như cũng ý thức ra điều gì đó, cuối cùng bỏ cuộc
buồn bực ngồi ăn cơm, không nói gì nữa.

Bữa ăn đầu tiên sau khi về nhà, kết thúc trong tình trạng bằng

mặt nhưng không hề bằng lòng như vậy. Buổi tối, Cố Tiểu Ảnh nằm
trên giường, trong lòng cảm thấy những cảm xúc khó miêu tả bằng
lời, không ra khó chịu, nhưng cũng chẳng hẳn dễ chịu.

Vài ngày sau đó hầu như cũng trôi qua trong sự tranh cãi và bực

bội vô vị như vậy. Trong khoảng thời gian đó, Quản Đồng cũng
được mời ăn chiêu đãi với các vị lãnh đạo địa phương, anh không
muốn cũng khó từ chối những chuyện quan hệ xóm giềng này. Với
tư cách là một “thanh niên kiệt xuất” duy nhất ở địa phương đang
làm việc tại cơ quan quyền lực cao nhất tỉnh, sau một bữa tiệc trưa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.