HÔN NHÂN GIẤY - Trang 146

Cứ như vậy, đã không thể kìm nén được nữa, thì cần gì phải kìm

nén. Một buổi tối trước tết, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng tốn hết 14
cuộc “điện thoại truy tìm” đến tìm ra Quản Đồng, rồi lại trải qua sự
kiểm tra nghiêm ngặt của bảo vệ mới đến được văn phòng anh. Vừa
mở cửa, làn khói thuốc dày đặc đã khiến cô hết hồn!

Khi xua hết khói thuốc lá, cô thấy mấy người đàn ông mắt đỏ

ngầu, hút thuốc như ống khói để giữ tinh thần cho tỉnh táo. Cô thấy
xót xa. Rồi ánh mắt cô lướt qua lần lượt các khuôn mặt trong phòng
để cuối cùng tìm ra được khuôn mặt gầy ốm của Quản Đồng, cô
càng thấy muốn khóc. Sao anh có thể mệt mỏi đến mức này chứ?

Quản Đồng không hút thuốc, nhưng xem ra tinh thần cũng rất

khá, vẫn còn đùa được: “Chà, Tiểu Ảnh, em xem, chúng tôi không
làm lãng phí tiền của người nộp thuế đấy chứ?”

Cố Tiểu Ảnh nhìn đồng hồ: mười một giờ đêm, thế mà năm sáu

người đàn ông tầm hơn 30 tuổi trước mặt cô vẫn còn đang làm thêm
giờ sao?!

Cuối cùng thì cô cũng mềm lòng, những lời chia tay cuối cùng

cũng không thể nói ra được nữa.

Đêm đó, Quản Đồng tiễn cô xuống dưới tầng. Dưới bóng cây

tùng xum xuê, anh hôn cô nồng nàn. Cô gần như nghẹt thở, còn anh
thì mệt mỏi ngả vào lưng cô thì thầm: “Anh nhớ em vô cùng, Tiểu
Ảnh, nhưng giờ thì anh chẳng thể nào cầu hôn em được, vì đến bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.