HÔN NHÂN GIẤY - Trang 154

chiều tối là tới. Ngày hôm đó đúng vào thứ sáu, buổi chiều Quản
Đồng xin nghỉ nửa buổi, ăn trưa xong xuất phát về quê cùng với phù
rể Giang Nhạc Dương. Hai bên đã hẹn nhau trước ở cửa khách sạn
huyện thuộc thành phố R. Quản Đồng vừa đến, đã nhìn thấy hai
chiếc ôtô đang chạy lại, vội vã chạy ra. Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Ảnh là
người đầu tiên bước ra, nhìn thấy Giang Nhạc Dương đứng bên
cạnh Quản Đồng, nụ cười của cô đột nhiên trở nên khó hiểu.

Giang Nhạc Dương lúng túng một chút, trong bụng nghĩ: không

hiểu cái con bé tinh quái này đang giở trò đùa ác độc nào đây?

Về mặt đầu óc nhanh nhạy, Giang Nhạc Dương thừa nhận dù

mình có tu luyện thêm mười năm cũng không thể đuổi kịp tốc độ
của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân. Về chuyện này, anh từng than thở với
Quản Đồng: tư duy của bọn trẻ học viện nghệ thuật đúng là quá kỳ
quái, sư huynh ơi anh tiêu rồi.

Lúc đó, Quản Đồng chẳng để tâm đến lời than thở của Giang

Nhạc Dương, anh cũng không nói gì nhiều phí lời, chỉ vui vẻ chờ đợi
hài kịch của Quản Đồng. Mà cũng kỳ lạ thật, tại sao một người lạc
quan như anh, lại luôn có dự cảm không mấy lạc quan rằng: “Quản
Đồng rồi” nhỉ?

Trong khi còn đang sững sờ, Quản Đồng đã kịp lôi Giang Nhạc

Dương đến trước mặt ông Cố, kính cẩn giới thiệu: “Thưa bố, đây là
bạn cùng đại học của con - Giang Nhạc Dương, giờ đang là đồng
nghiệp của Tiểu Ảnh, cùng làm việc ở Học viện nghệ thuật”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.