HÔN NHÂN GIẤY - Trang 160

Cứ như thế, trong hành lang khách sạn huyện, nhìn thái độ

muốn nói mà lại không nói nên lời của bố mẹ, nghĩ lại tất cả những
điều trước đây, lòng Cố Tiểu Ảnh đau như cắt. Khi bà Cố cuối cùng
vì không nén nổi, đã quay đầu đi để giấu những giọt nước mắt sắp
trào ra, thì trong đáy sâu tâm hồn Cố Tiểu Ảnh như có một luồng
khí lạnh đang chầm chậm trỗi dậy.

Trong khoảnh khắc đó, một nỗi sợ hãi đột ngột bao trùm lấy cô.

Dường như có một giọng nói cất lên với cô: Cố Tiểu Ảnh, mi đã nhìn
thấy chưa, đây mới chính là cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mi, họ
đã dành cho mi một vị trí quan trọng nhất trong tim mình, sợ mi tủi
thân, sợ mi khó xử, sợ mi thiếu bất cứ một thứ gì cần có; còn cha mẹ
người khác rốt cuộc cũng chỉ thân thiết với con cái họ, dù họ có yêu
thương mi đến đâu, cũng không thể giống như bố mẹ ruột của mi,
tận tụy thay mi để ý đến những thứ nhỏ nhất mà mi không thể để ý
đến…

Huống hồ, cô cũng biết, ngay từ nhỏ mình đã sống trong sung

sướng, trong sự nghiêm khắc của bố mẹ là sự thương yêu, còn bố mẹ
Quản Đồng không chỉ cách cô 26 năm tuổi, mà thậm chí còn có
khoảng cách “thành thị và nông thôn”. Có lẽ không phải họ không
muốn quan tâm, nhưng căn bản không biết phải dành sự quan tâm
vào việc nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.