HÔN NHÂN GIẤY - Trang 159

Vừa vào cửa là bà Cố nhìn thấy ngay một sợi dây chuyền đánh

rất tinh tế và sang trọng. Bà Cố tưởng tượng ra con gái mình đeo sẽ
đẹp thế nào, nên không suy nghĩ gì nữa trả tiền ngay.

Trở về khách sạn thì đã nửa đêm. Khi bà Cố lấy sợi dây chuyền

đưa cho Cố Tiểu Ảnh, cô đờ đẫn cả người.

Vào giây phút đó, bất giác cô nhớ đến những thứ đồ đám cưới

mà bố mẹ đã bận rộn giúp cô lựa chọn. Họ còn mua cho cô bánh kẹo
thuốc lá, ông Cố thậm chí còn tận dụng ngày cuối tuần đến giám sát
việc sửa chữa căn hộ chung cư của Quản Đồng, còn bà Cố thì bận
rộn chọn đồ gia dụng, và các thứ đồ sinh hoạt hàng ngày… Dù Cố
Tiểu Ảnh đã ra ngoài ở một mình nhiều năm, đủ có khả năng sống
độc lập, nhưng họ vẫn cảm thấy tiếc là không thể thay cô mua hết
mọi thứ từ to đến nhỏ.

Với tình cảnh hai bố mẹ lo hết cả chuyện lớn chuyện nhỏ thế này,

Cố Tiểu Ảnh chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt. Đã mấy lần cô nói với bố
mẹ: “Tạm tạm thôi là được rồi”, nhưng bố mẹ Cố Tiểu Ảnh chỉ thở
dài mà rằng: “Dù gì thì từ giờ trở đi con sẽ phải sống tự lực cánh
sinh, lại cách xa thế này, không muốn tàm tạm cũng không được.
Vấn đề về tinh thần của con, làm cha mẹ đương nhiên là không quản
được rồi, nhưng còn về mặt vật chất, chỉ cần điều kiện kinh tế của bố
mẹ cho phép, thì làm sao mà nỡ để con chịu một nửa ly ấm ức được?
Ít nhất, cũng không thể kém hơn lúc con còn ở nhà với bố mẹ chứ?”

Cố Tiểu Ảnh nghe mà muốn khóc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.