HÔN NHÂN GIẤY - Trang 287

cô cũng chưa từng học một ngón biểu diễn nào, nhưng bảy năm
kiếm miếng ăn trong học viện nghệ thuật, ít nhiều cũng rèn luyện cô
trở thành một thính giả biết thưởng thức.

Nhờ đó, cô có thể nghe ra tiếng đàn của Trần Diệp đã khác một

trời một vực so với ba năm trước. Điều ấy khiến cô vừa thấy xót
lòng, vừa thấy khuây khỏa. Xót lòng là bởi vì thậm chí đến những
người bạn đứng cạnh Trần Diệp cũng chưa thể thấu hiểu hết: để có
một Trần Diệp như ngày hôm nay, hai người đã phải vứt bỏ những
gì; khuây khỏa là vì: cho dù họ đã vứt bỏ điều gì thì vào ngày hôm
nay, tất thảy đều đáng giá.

Chàng có thành công còn nàng có tổ ấm.

Chẳng còn gì hơn.

Buổi biểu diễn thành công hơn cả mong đợi, đến bản

Divertimento K136, vô số thính giả đã thỏa mãn mỉm cười, có người
còn khẽ gõ phách bằng ngón tay lên đầu gối vẻ đắm say. Nốt nhạc
cuối cùng buông xuống, người ta đứng dậy tung hô với những tràng
pháo tay nồng nhiệt. Bốn người nam nữ thanh tú, tay nâng đàn
nghiêng mình chào khán giả. Tiếng vỗ tay mãi mà không dứt, Tiểu
Ảnh cũng vừa vỗ tay vừa mỉm cười nhìn bốn tay đàn, vừa phảng
phất nhìn xuyên thấu bốn bóng người kia mà thấy chính mình năm
nao.

Tiếng vỗ tay ngớt dần, tiếng bước chân lạo rạo vang lên. Tiểu

Ảnh quay về ghế ngồi của mình, Hứa Tân thấy phấn khởi vô cùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.