HÔN NHÂN GIẤY - Trang 342

- Lần trước, Hứa Tân nói ưu điểm của em là biết bản thân mình

muốn gì. – Tiểu Ảnh nhìn Trần Diệp, mỉm cười. – Thật ra, em cũng
giống anh, về bản chất, đều là những người sống rất thực tế, tuy đầu
óc cũng có những suy nghĩ lý tưởng, nhưng con người thì lại sống
trong thực tế. Những người như chúng ta vì quá thực tế nên nhiều
lúc không thể không cân đong đo đếm, suy đi tính lại, Trần Diệp
này, thật ra những người sống thật với bản thân lại thường hạnh
phúc. Anh cứ làm những gì anh thích, cho dù gặp phải khó khăn, bế
tắc nhất thời, thậm chí trong một thời gian dài không tìm thấy lối đi,
thì cũng đừng sống chỉ cho cái thân xác không chết mà phải sống
cho vui, để khi bước chân khỏi thế gian này cũng cảm thấy thỏa mãn
hạnh phúc, không còn gì nuối tiếc cả.

Cô ngập ngừng một lúc:

- Em hy vọng anh sẽ vui vẻ, không nuối tiếc.

Lúc đó, thời gian như ngừng trôi.

Trần Diệp nhìn Tiểu Ảnh với chút kinh ngạc, dường như chưa

bao giờ anh nghĩ cô sẽ nói thế này.

Lúc còn yêu nhau, cô là một cô nhóc ngây thơ, thích vừa ăn kẹo

vừa nghe anh đánh đàn, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và ngưỡng
mộ. Lần họ gặp lại nhau, cô ngồi trong đám đông lạnh lùng điềm
tĩnh lắng nghe; giây phút gặp gỡ ngắn ngủi, cô chỉ buông lại câu:
“Lâu lắm không gặp”. Lúc anh ngồi nghe giảng, cô là một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.