HÔN NHÂN GIẤY - Trang 344

(11)

Tối hôm ấy, Quản Đồng đi làm thêm giờ, Tiểu Ảnh ở nhà một

mình nấu mì. Hôm nào không có anh ở nhà, cô đều lười xuống bếp.
Lúc nấu mỳ, cô lại nghĩ, hóa ra nấu ăn cũng là một môn nghệ thuật
sáng tạo. Cái gọi là nghệ thuật củi lửa cũng phải có người biết
thưởng thức thì mới có động lực mà sáng tạo. Thế nhưng nhìn tấm
lịch treo tường – cuối năm rồi – hội nghị này sự kiện nọ cứ xoay đi
xoay lại, nên trong tháng cuối năm, Quản Đồng chưa ăn bữa tối nào
ở nhà. Tiểu Ảnh hơi xót xa thở dài.

Vì ăn một mình nên bữa ăn chẳng mấy chốc mà xong. Bảy giờ tối,

cô đã dọn dẹp xong hết, ngồi trước máy tính. Chẳng hiểu sao cô lại
nhớ đến Trần Diệp, nhớ lại lúc hai người gặp nhau ở siêu thị, khi
những hạt tuyết bay bay ngoài trời lạnh, anh vẫn y như ngày xưa,
vẫn cẩn thận giúp cô đội chiếc mũ trên áo choàng lông. Cô hơi ngần
ngại, lặng lẽ tránh né, anh vẫn ngang bướng không chịu buông tay,
lặng thầm qun cho cô rồi nhìn cô mỉm cười. Cô có thể nhìn thấy ánh
mắt liếc nhìn như có như không của những cô gái qua lại đều đổ
dồn vào anh. Đi đâu cũng thế, anh luôn nổi bật.

Tiểu Ảnh không phải một con ngốc, cô biết năm ấy khi Trần Diệp

ra đi, trong lòng anh tràn đầy trông đợi, nhưng đó chỉ là sự lưu
luyến mà thôi, còn anh biết mình sẽ ra đi không trở lại. Cô chỉ không
hiểu tại sao anh không nói gì, tại sao anh biết sau ba năm cô vẫn
không đi tìm anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.