HÔN NHÂN GIẤY - Trang 398

Sắc mặt bà xám xịt, nhìn Đoàn Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, mẹ nói cho con

điều này, mang thai cũng chẳng phải là một chuyện gì quá ư to tát; ở
quê ta, cho dù phụ nữ bụng có to đến mấy thì cũng không thể để cho
chồng làm việc nhà được

Đoàn Phỉ đang uống sữa, nghe được câu nói đó, suýt chút nữa

thì phun cả bụm sữa ra ngoài.

Bà mẹ chồng nghe thấy tiếng bát đĩa lách tách từ phòng bếp

Mạnh Húc đang rửa vọng ra, cố nén bực tức bảo với con dâu: “Mẹ
không biết các con ở thành phố thế nào, nhưng ở quê thì đàn ông là
ông trời, còn đàn bà là phải nấu cơm rửa bát đẻ con. Con cũng thấy
rồi đấy, ở quê ta, đàn bà đến mâm cơm tết còn không được ngồi ăn ở
bàn... thế thì làm sao có thể để đàn ông làm việc nhà được cơ chứ?”

Đoàn Phỉ rất bực nhưng lại nghĩ mình thân làm con dâu, phải

nhẫn nhịn, đành cam chịu ngồi cả tối tiếp thu bài giảng “tam tòng tứ
đức” của mẹ chồng giáo huấn. Không biết có phải do Đoàn Phỉ có vẻ
rất ngoan ngoãn khiếm tốn, biết tiếp thu không, mà trong mấy ngày
sau đó, mẹ chồng lại còn tiếp tục nhiệt tình “lên lớp giảng bài” cho
cô hơn cả một giáo sư đại học. Bà đưa ra đủ lời nhận xét phê bình, về
tất cả mọi thứ của Đoàn Phỉ - như việc cô uống mỗi ngày một bình
sữa là quá lãng phí, bởi vì thậm chí đến những người phải suốt ngày
suy nghĩ động não như Mạnh Húc thì lại chẳng được uống, hay việc
Đoàn Phỉ đặt trước phòng dịch vụ riêng trong bệnh viện sau khi
sinh cũng là không cần thiết, bởi vì khi bà sinh Mạnh Húc thì thậm
chí cũng chẳng cần cả tới bệnh viện, thế mà Mạnh Húc vẫn khỏe
mạnh trưởng thành được như bây giờ; nên chỉ cần Đoàn Phỉ nhắc tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.