HÔN NHÂN GIẤY - Trang 429

được không? Mặc dù anh ra đi không nói một lời nào, như thế thật
là chẳng ra gì, nhưng thực sự đó là do anh không biết phải giải thích
với em thế nào. Lần đó anh đi, quả thực là có thể sẽ không về nước
nữa. Một sinh viên nghèo như anh, cũng không biết đến bao giờ mới
có đủ khả năng để đón em qua bên đó. Anh thậm chí còn không
dám chắc rằng liệu anh có thể để em đi rửa bát trong những nhà
hàng mà kiếm tiền sinh hoạt được hay không. Ngoài nhiệt huyết ra
thì anh chỉ có bàn tay trắng, anh không đủ điều kiện để hứa hẹn hay
đảm bảo gì với em, cũng không thể khiến em phải đợi chờ vô ích...!”

Lúc nói ra những lời này, ánh mắt anh cứ đăm đăm nhìn con

đường phía trước mặt. Vào đến trung tâm thành phố, tới những
đoạn đường đông đúc, tình hình tắc đường rất nghiêm trọng. Bên
đường có hai chiếc xe thu dọn, cảnh sát đang xử lý sự cố, cả một dãy
xe dài nối đuôi nhau nhích về phía trước từng tí một. Trần Diệp nhớ
lại những ngày tháng xưa cũ, nới rộng lòng mình từng chút một,
càng cố thoải mái, càng đau đớn, cảm thấy trái tim như đang bị bóp
nghẹt, càng cố nới lại càng bị co thắt... cứ tựa như có thứ gì đó vừa
lạnh vừa ướt cuộn chặt lấy những năm tháng đó, những năm tháng
đã qua mà không thể nào quay đầu lấy lại được.

Cố Tiểu Ảnh cuối cùng thì cũng chịu quay đầu lại, nhìn nghiêng

một bên khuôn mặt của Trần Diệp, có đôi chút sửng sốt.

Cô nghe thấy giọng nói có phần đáng thương sầu thảm của anh:

“Em xem đó, cuối cùng thì anh chẳng phải đã bị báo ứng sao, đợi
đến khi anh đã có đủ tự tin để hứa hẹn dành cho em những ngày
tháng tốt đẹp, thì em đã không còn ở đó đợi anh nữa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.