HÔN NHÂN GIẤY - Trang 518

Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi

quảng cáo tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng
làm rồi thì mới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy
mơ hồ, không nói rõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm
được ít tiền, nhưng lúc tìm việc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc
này không được tính. Cô ơi. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ
đi - em chăm chỉ học hành như thế, nhưng chính em cũng không biết, bốn
năm trôi qua, rốt cục em học được cái gì?

Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, là vì

vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai
tốt đẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn
tạm thời trước mắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để
đợi đến lúc trưởng thành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp
cấp ba, em đi làm thuê, thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện
Nghệ thuật cao như thế, em đã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi
mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, mà em vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha
mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ, thôn em khó khăn lắm mới có
được một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm được việc làm, em sẽ phải
làm gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?

Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất nhiều

điều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì em luôn
cảm thấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em. Nhưng
lần này, cô không cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi người,
em không đáng được người khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là
em ra đi rồi. Tuy em không biết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng có lẽ
đã rất nhiều điều nói lộn xộn không rõ ràng, nhưng cũng đành chịu thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.