HÔN NHÂN GIẤY - Trang 526

Khi cô đẩy cửa bước vào, Tống Cẩm Tây vẫn đang co ro trên sofa,

không ngẩng đầu, không nói, toàn thân như t động, thái độ như tê
dại, như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.

Cố Tiểu Ảnh cũng không nói gì, chỉ ngồi lên sofa đối diện với nó.

Cũng đến lúc này cô mới phát hiện ra phần phía trên gót chân mình
đã bị giày cao gót làm xước, bật cả máu tươi. Làn tất mỏng đã bết
chặt lại với máu. Cố Tiểu Ảnh cẩn thận cởi giày ra, rồi nghiến răng,
chịu đau, tuột hẳn tất ra khỏi chân, làn da mỏng bị tất kéo theo khiến
Cố Tiểu Ảnh không nhịn nổi kêu “Ái” một tiếng. Tống Cẩm Tây
hình như nghe thấy, khẽ động đậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu
lên.

Cố Tiểu Ảnh co chân lên ghế sofa, một lúc lâu sau, đợi cho bớt

đau, cô mới bắt đầu như tự nói với mình.

“Cẩm Tây, cô vẫn còn nhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm

Tây vẫn đang co rúm trên chiếc ghế sofa đối diện, nhẹ nhàng nói:
“Hai năm trước, chính em là người gửi email cho cô, hỏi cô đã bao
giờ từng muốn chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ hai, việc học
rất vất vả, tính hơi nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu. Có
lúc cô đãng trí bỏ quên bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô
không biết tại sao em lại muốn hỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ
không thoáng, nên đã viết cho em một bức thư rất dài để trả lời câu
hỏi này của em. Lần lên lớp sau đó, nhìn vào ánh mắt em, cô biết,
em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh, em sẽ không muốn chết
nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.