HÔN NHÂN GIẤY - Trang 527

Cô nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng,

sau hai năm, em vẫn tuyệt vọng. Cẩm Tây, là lỗi của cô, nếu lúc đó
cô quan tâm đến em hơn nữa, luôn luôn quan tâm đến em, thì sẽ
không có ngày hôm nay”.

“Thưa cô...” - Tống Cẩm Tây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên,

giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu Ảnh không nhìn đến.

Cô vẫn nhắm mắt, dường như hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu:

“Trước đây, cô có một người bạn cùng bàn rất thân, cô ấy là đại biểu
của môn toán học trong lớp chuyên văn của bọn cô. Cô không giống
cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt điểm 5, nên đến cô cũng
biết, cô ấy cần thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì chắc không thi
đỗ đại học được. Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung
học, cô mắt nhắm mắt mở đăng ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó
thì vào Học viện nghệ thuật không tính điểm toán, còn các môn khác
cô thi điểm cũng khá, và thế là cô đỗ vào trường. Nhưng cô bạn kia
lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính của một trường đại học phía
nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy không vui vẻ
chút nào. Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một ngày mình
quay lại”. Điều này thì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng tin.
Nhưng sau đó, đúng là cô ấy quay trở lại, nhưng mà là tro hài cốt
của cô ấy”.

Tống Cẩm Tây chầm chậm, chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm

chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh vẫn mệt mỏi ngồi tựa vào sofa,
nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt cô đang
nhắm nghiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.