HÔN NHÂN GIẤY - Trang 543

Toàn thân cô run lên như sắp bay, mắt cô cay sè, cứ mỗi lần chớp

mắt là thấy đau nhức.

Mặt cô trắng như tờ giấy, một lúc lâu cô mới gom hết sức lực, cố

gắng kìm nén đôi tay đang run rẩy; trong bầu không khí im lặng đến
đáng sợ, cô vịn vào tường đứng thẳng dậy, giọng hơi run run, chậm
rãi nói: “Xin lỗi anh!”

Lúc cô nói ra ba từ này, Quản Đồng và Ngụy Diễm Diễm vẫn

đứng đờ ở đó.

Có lẽ họ đều không ngờ cô nói ra ba từ đó, nhưng Cố Tiểu Ảnh

biết, ba từ đó đã vắt kiệt của cô toàn bộ sức lực.

Cô chạy ra ngoài cửa trong tình trạng đầu nặng chịch, nhưng

chân thì nhẹ bẫng. Quản Đồng định ngăn lại, cô giằng tay ra. Cô đi
rất nhanh, như một làn gió, đến lúc Quản Đồng cuối cùng như tỉnh
mộng chạy ra, thì cô đã chạy ra khỏi sân với tốc độ chính cô cũng
phải kinh ngạc, rồi chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng!

Trên con đường xe qua xe lại buổi sớm, Quản Đồng cuối cùng

cũng hiểu thế nào gọi là: “Có hối cũng không kịp”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.