HÔN NHÂN GIẤY - Trang 607

Anh chỉ thân quen với những khuôn mặt đầy nếp hằn gió sương,

những bàn tay thô ráp của họ đã nuôi sống cả một đất nước rộng lớn
và đông dân, tuy thế, họ lại bị xa lánh bởi thành phố đầy đủ các dịch
vụ công cộng.

Anh thực sự muốn làm chút gì đó cho họ, nhưng, một phó chủ

tịch huyện mới đến, chưa quen hết mặt các nhân viên trong ủy ban,
muốn thực sự đích thân làm, cũng rất khó.

Anh thừa nhận, anh chỉ là người tầm thường, và cũng có tư

tưởng sáng suốt giữ lấy thân. Anh muốn quan sát xem tình hình thế
nào, tìm một vị trí an toàn cho mình, rồi mới tính tiếp.

Nội tâm anh cũng đấu tranh dữ dội.

Anh biết, nếu chỉ dựa vào mỗi sức của mình, thì chẳng thể thay

đổi được điều gì.

Vì thế, trong những ngày lạ lẫm và tràn đầy áp lực này, Cố Tiểu

Ảnh gần như là toàn bộ niềm hi vọng của anh.

Trong hai tháng, họ gặp nhau được ba lần. Tuy lần nào cũng vội

vã chỉ có hai ngày, nhưng anh nhìn điệu bộ nói chuyện hào hứng
của cô mà cảm thấy thật ấm áp. Anh mỉm cười nhìn cô nhăn mày
nhíu trán để minh họa cho các câu chuyện cười xảy ra trong Học
viện, chuyện con gái Đoàn Phỉ đã biết bò, còn Hứa Tân thì được giới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.