HÔN NHÂN GIẤY - Trang 608

thiệu cho một anh chàng làm bên pháp y… Anh cảm thấy như ngày
tháng trở nên êm đềm.

Nhìn nụ cười của cô, anh không muốn kể cho cô nghe những áp

lực và cay đắng mà mình đang phải chịu.

Anh chẳng thể nào nói ra, tuy những năm qua, anh luôn có ý chí

phấn đấu, nhưng thực tế trong lòng anh luôn có một sự tự ti mà anh
không muốn phải thừa nhận. Nhìn những người bạn không hề học
giỏi bằng mình, cũng không có tố chất cao như mình lần lượt được
làm ở những nơi rất tốt, lương cao, được phân nhà rộng, hơi tý là có
thể kể ra bố mình thân thiết với lãnh đạo nào đó, còn mình là bạn cũ
cùng lớn lên từ nhỏ với con gái của một ai đó trong một cơ quan hay
viện gì đó rất lớn. Họ thuộc tầng lớp con ông cháu cha, họ thể hiện
thái độ khách khí và t trọng với Quản Đồng, nhưng chắc chắn không
bao giờ coi anh là cùng hội cùng thuyền.

Anh cũng chẳng thể nào nói ra: mỗi lần nhìn thấy những cảnh

bần cùng khốn khó của bà con nông dân, anh đều rất bực bội, nghĩ
bụng: một thôn lớn như vậy tại sao lại không có thêm vài đứa trẻ
được ăn học, thi đại học, ở lại thành phố, để thay đổi cuộc đời của
chính nó và gia đình bố mẹ nó? Thế hệ nào không có học hành thì
thế hệ đó sẽ sống nghèo khổ, nên lại càng không đủ sức mà coi trọng
việc học hành, vì thế mà đời đời kiếp kiếp cứ nghèo mãi… Đây là
một cái vòng luẩn quẩn quái ác, cũng giống như một lời nguyền đen
tối khiến người ta “thương người khác bất hạnh, nhưng lại bực vì họ
không biết đấu tranh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.