HÔN NHÂN GIẤY - Trang 626

Trong giây lát, cơ thể người đàn ông, cơ thể của người đàn ông

mà cô thân thuộc nhất, cùng là trắng muốt của cô gái đập vào mắt
Đoàn Phỉ, một cơ thể sao mà trẻ trung, bộ ngực nảy nở giương ra
kiêu ngạo, cái bụng phẳng lỳ, cái eo mảnh mai, đôi chân thon dài,
sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời!

Thế mà, thật kỳ lạ, vào lúc đó, điều Đoàn Phỉ nghĩ đến không

phải là những lời giận dữ, mà lại là cuộc đối thoại giữa cô và Mạnh
Húc rất lâu trước đó.

Cô từng hỏi anh: “Anh cảm thấy cô gái như thế nào là đẹp nhất?”

Mạnh Húc dường như chẳng cần suy nghĩ đáp luôn: “Trẻ trung,

trẻ trung chính là sắc đẹp”.

Đoàn Phỉ cười: “Rồi có một ngày em sẽ già đi”.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thầm thì vào tai cô: “Không thể

nào? Trong trái tim anh, em mãi mãi là người đẹp nhất”.

Đoàn Phỉ chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà khóc to. Sự lừa dối sao

mà trơ tráo, lời nói dối sao mà bóng bẩy. Nhưng tại sao, cô lại từng
cảm thấy ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, thậm chí cô còn
muốn khoe với cả thế giới về sự viên mãn của mình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.