“Không biết chẳng phải càng tốt à? đỡ có phóng viên rồi các phương
tiện truyền thôn chạy theo tôi.” Lam Dư Khê trả lời dường như chẳng quan
tâm.
“Nếu Vũ Thái Ninh còn sống thì anh có còn hận anh cả không?” Cảnh
Hạo trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi.
“Đừng hỏi những câu hỏi giả thiết không có thực như thế.” Lam Dư
Khê nheo mày lại, nói với ngữ khí không mấy hòa khí – cái ngữ khí rất ít
khi anh dùng với Tần Hàm Dịch.
“Anh, trên thế gian này không có sự việc gì là không thể cả, kể cả là
anh cả có sai thì cũng đã mười năm rồi....” lời của Cảnh Hạo còn chưa nói
hết liền bị Lam Dư Khê lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi, nếu nhưng chú tới
tìm tôi để nói giúp Vũ Thái Ninh vậy thì tôi bận lắm.”
Cảnh Hạo thấy Lam Dư Khê đã bực mình rồi liền chỉ biết cho qua vấn
đề này, không nói thêm gì nữa.
Thực lòng thì Cảnh Hạo không dám đường đột nói cho Lam Dư Khê
biết, Vũ Thái Ninh không những vẫn còn sống, hơn nữa lại còn ở bên Lam
Dư Trạch đã mười năm nay.
Chỉ là, chỉ sợ sau mười năm sóng yên biển lặng thì mọi chuyện sẽ
không thể nào yên bình được như thế nữa.
Chỉ một điểm là Vũ Thái Ninh đã gặp và liên hợp với Lục Danh
Dương đã cho thấy sóng gió sắp xảy tới.
Hơn nữa, dựa vào sự chiều chuộng dung túng của Lam Dư Trạch dành
cho Vũ Thái Ninh, e rằng tình hình sự việc sẽ càng trở nên xấu xa....
Vũ Thái Ninh cảm thấy bản thân mình thật bất hạnh, đã lãng phí mất
cả mười năm, thế nhưng thực ra thì chẳng ai là được hạnh phúc thật sự!