Một người đàn ông thông minh bình tĩnh như vậy, bằng vào chút đạo
hạnh của cô căn bản không so được.
Hạ Nhã nghĩ, khó trách người ta thường nói: Tình yêu sẽ làm cho con
người bất lực, nhung nhớ không thể tự kiềm chế, kết quả không thể đoán
trước, hạnh phúc không thể miễn cưỡng.
_________KẹoĐắng~~~d?đ?l?q?đ__________
Ngày nghỉ nháy mắt trôi qua, Thương Ngao Liệt liền dẫn Hạ Nhã trở về
thành phố Tây Linh, thu xếp hành lý một chút, anh chuẩn bị ra nước ngoài
tham dự hội nghị học thuật.
Trước khi đi, Hạ Nhã ngồi trên ghế sô pha xem phim Hàn, ăn khoai tây
chiên, cũng không biết cô có thật sự chú tâm vào TV hay không. Thương
Ngao Liệt nói tới nói lui với cô cũng chỉ đơn giản mấy câu như: “Nhớ khóa
kỹ cửa phòng, ăn uống đúng giờ, ra ngoài nhớ kiểm tra kỹ khí gas….” Vài
chuyện vụn vặt. Anh thấy mặt cô không biểu tình, cũng không có ý định
tiễn anh, anh đành phải thở dài tự mình đi.
Thời gian thoáng cái đột nhiên trở nên nhàn rỗi, Hạ Nhã cả ngày suy
nghĩ tìm chỗ ra ngoài ăn chơi. Vì vậy mỗi khi trời tối, Lãnh Dương tại quán
bar nhìn thấy một cô gái nhỏ buồn bực không vui bên cạnh, nhịn không
được hỏi: “Hắn đối xử với em không tốt?”
Hạ Nhã lắc đầu nói, “Anh ấy ngoại trừ bận rộn vẫn là bận rộn, vừa bận lo
sự nghiệp, vừa bận lo gia đình, vừa phải lo cho người vợ trên danh nghĩa là
em, vừa muốn bớt thời gian cùng hồng nhan tri kỷ của anh ấy nâng cốc vui
cười…. Em cũng thay anh ấy thấy mệt mỏi.”
Trong lòng Hạ Nhã biết, không cần mang hai người đi so sánh, nhưng
bây giờ nghĩ đến, đàn ông như Lãnh Dương, có việc liền nói, yêu hận rõ
ràng cũng thật đáng yêu. Ít nhất, khi hắn có ngày nghỉ liền bay hơn nửa