Hạ Nhã lấy lại tinh thần, cô lạnh lùng hét một tiếng với Thương Ngao
Liệt, “Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cút đi......"
Cô giật cái mũ giấy đang đeo trên đầu trang trí cho buổi sinh nhật làm
cho người ta cảm thấy buồn cười hôm nay, bất chấp còn có người ở đây, hai
mắt đã xhua xót.
Từ đầu đến cuối, suy nghĩ trong đầu đàn ông và phụ nữ vốn là khác biệt
một trời một vực, có nói nhiều hơn nữa có lẽ cũng không thể nói rõ suy
nghĩ của mình với đối phương. Lối suy nghĩ khác nhau với một việc có thể
tạo thành sai lầm trí mạng đối với cả hai.
Thương Ngao Liệt thấy rất nhiều bạn bè, quay đầu chào hỏi mọi người,
kết tiếp liền vội vàng an ủi Hạ Nhã, “Là lỗi của anh, vội vàng liền quên gọi
điện thoại cho em.”
Giờ phút này gò má Hạ Nhã đỏ rực, bởi vì cô đang giận chó đánh mèo
với chính bản thân mình, còn không phải là do cô vô điều kiện kiên nhẫn
chờ đợi, mới làm cho người ta đơn giản xem thường tấm lòng của cô hay
sao?
Hạ Thanh Thuần hồi tưởng đến những lời trước đó cô đã nói với Thương
Ngao Liệt, liền giải thích nói: “Tôi cùng Thương Ngao Liệt quen vui đùa,
những lời vừa rồi thật không ổn. Hạ Nhã, cô ngàn vạn lần đừng để trong
lòng, đều trách tôi nói hưu nói vượn……”
Trong lòng Hạ Nhã nghẹn một hơi, nghe cô ta nhắc tới giao tình giữa hai
người, càng thêm tức giận không chỗ phát tiết.
Thương Ngao Liệt thấy nếu cứ như vậy thật không phải biện pháp, tràng
diện có vẻ khó chịu này cần một kết thúc, “Tôi cùng bà xã có chuyện riêng
muốn giải quyết một chút.” Nói xong, không thèm quan tâm đám bạn bè,
lôi kéo Hạ Nhã đi hướng phòng ngủ.