HÔN ƯỚC VÀ NỖI ĐAU - Trang 177

- Anh cũng vậy. - Nghi tạm biệt mọi người rồi bước đi. Một cô gái chỉ vì

yêu mà đã quá mù quáng nhưng giờ đây cô gái ấy đã nhận thức được tất cả
và cô ấy sẽ bắt đầu lại từ đầu, cô ấy sẽ lại mở ra một con đường mới cho
cuộc đời mình, một cuộc đời sẽ không còn những ân oán hận thù nữa mà sẽ
là một cuộc đời toàn những hạnh phúc.

Sau khi tạm biệt Nghi thì cũng vừa đúng lúc bác sĩ bước ra:

- Ai là người nhà của Lương Ngọc Bảo Phương?

- Tôi. - Tất cả mọi người đều đồng thanh.

- Hiện tại cô ấy đã vượt qua cơn nguy hiểm. Bây giờ chúng tôi sẽ

chuyển cô ấy qua phòng đặc biệt để kịp thời theo dõi.

- Vậy thì bao lâu nữa thì cô ấy sẽ tỉnh lại? - Hắn hỏi.

- Chắc khoảng sáng mai.

- Ừm, cảm ơn.

Nói rồi ông bác sĩ bước đi, tụi hắn cũng vào thăm nó. Hắn mở cửa

phòng bước vào, khẽ ngồi xuống nắm lấy tay nó:

- Bảo Phương, anh xin lỗi.

- Quang Bảo à, đó không phải là lỗi của anh đâu. - Uyên nói.

- Tôi biết chứ nhưng tại sao tôi lại không nhận ra.

- Thôi, bây giờ Bảo Phương cũng đã ổn. Chúng ta về thôi. - Hoàng Bảo

nói.

- Ừm. - Tất cả mọi người đều bước ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.