HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 151

hoang vu. Phía đối diện là hang sâu ngàn trượng. Ngọn gió đêm quét vào
vách đá rít lên từng hồi.

Dưới ánh trăng tàn, nét mặt tuấn mỹ của Du Hữu Lượng trông lạnh như

băng.

Cặp lông mày dương lên. Cặp môi mấp máy như lẩm bẩm nói gì.
Bỗng một trận cuồng phong quẹt mây đen che phủ mảnh trăng tàn.
Du Hữu Lượng liếc nhìn bốn phía chỉ thấy tối đen. Trái tim tựa hồ chìm

xuống, chàng đứng ngơ ngẩn xuất thần.

Trong khoảnh khắc này thân hình chàng muốn đảo lộn như cơn gió lốc.

Sau lưng chàng là một vùng bao la đen tối.

Bất giác chàng run lên trầm giọng hỏi:
- Ai?
Trong khoảng tối đen không một tiếng động. Chàng từ từ hít một hơi

chân khí, lại cất tiếng hỏi:

- Ông bạn nào đó? Đã tới đây thì xuất hiện cùng nhau tương kiến được

chăng?

Mé tả dường như vang lên một tiếng vù. Du Hữu Lượng vọt mình rượt

tới.

Người chàng đang lơ lửng trên không, lại nghe sau lưng có giọng trầm

trầm dằn từng tiếng:

- Ngươi là ai?
Du Hữu Lượng giật mình. Thân hình chàng chơi vơi trên không lượn đi

một vòng rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Chàng nhìn thấy cách xa chừng năm
trượng dường như có bóng người áo trắng thấp thoáng đứng đó.

Du Hữu Lượng hít một hơi chân khí đáp:
- Tại hạ là Du Hữu Lượng, không hiểu các hạ...
Chàng chưa dứt lời, người áo trắng đột nhiên xoay mình bước đi, Du

Hữu Lượng sửng sốt lớn tiếng hỏi:

- Này, này các hạ đi đâu đó?
Người áo trắng đột nhiên dừng bước từ từ quay lại hỏi:
- Ngươi hỏi ta làm chi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.