HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 152

Du Hữu Lượng ngơ ngẩn không biết nói sao. Người kia nổi lên tràng

cười khẩy hỏi lại:

- Gã thiếu niên kia! Ngươi thiện tiện lần mò vào đất tư của ta. Ta coi như

là chuyện ngẫu nhiên muốn bỏ qua. Sao ngươi còn hỏi đến ta?

Du Hữu Lượng thấy đối phương kêu mình bằng thiếu niên thì bụng bảo

dạ:

- Té ra đây là một lão già. Nghe giọng lưỡi dường như một cao nhân tiền

bối ẩn dật trong vùng rừng núi hoang vu này. Âu là ta thử hỏi lão xem sao.

Chàng chưa kịp mở miệng, người áo trắng đã thở dài hỏi:
- Gã thiếu niên kia! Dường như ngươi có tâm sự gì thì phải.
Du Hữu Lượng sửng sốt. Chàng không ngờ người áo trắng lại hỏi câu

này.

Trong lúc nhất thời chàng không biết đáp thế nào.
Người áo trắng từ từ tiến lại gần hai bước hỏi:
- Ta thấy ngươi như con khốn thú, chắp tay để sau lưng chạy lui chạy tới.
Miệng không ngớt lẩm bẩm. Chẳng hiểu ngươi có tâm sự gì?
Du Hữu Lượng thở dài ngập ngừng đáp:
- Vụ này... vụ này một lời nói không hết được.
Người áo trắng cũng không nói nữa, đứng lặng hồi lâu. Hai người cách

nhau chừng bốn trượng. Đêm tối như mực, Du Hữu Lượng đã vận hết mục
lực cũng không tài nào nhìn rõ mặt người áo trắng.

Sau một lúc lâu, người áo trắng bỗng lên tiếng:
- Gã thiếu niên họ Du kia! Ta coi diện mạo ngươi không phải tầm thường

đêm nay chúng ta gặp nhau đây, cũng là có chút duyên phận...

Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi, không nhịn được hỏi lại:
- Tôn giá... tôn giá nhìn thấy tại hạ ư?
Người áo trắng cười ha hả hỏi lại:
- Người tưởng mình bản lãnh thiên hạ vô song chăng? ...
Du Hữu Lượng mặt đỏ lên ấp úng đáp:
- Không phải... không phải tại hạ có ý như vậy...
Người áo trắng cười ha hả hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.