HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 154

Lão áo trắng lắc đầu. Du Hữu Lượng cảm thấy trái tim đập mạnh hơn,

cất giọng run run hỏi:

- Nếu vậy thì... lão tiền bối là... Triệu Phụng Hào lão gia, một nhân vật

thứ nhất trong thiên hạ hiện nay.

Lão áo trắng chỉ cười, mà không đáp.
Du Hữu Lượng khác nào người trong mộng. Té ra đệ nhất nhân trong

thiên hạ là lão này. Bao nhiêu chuyện thần thoại đồn đại lại hiện lên trong
đầu óc chàng.

Triệu Phụng Hào cười ha hả nói:
- Du tiểu bằng hữu! Chúng ta thật là có cơ duyên. Lão phu vừa gặp tiểu

bằng hữu đã sinh mối hảo cảm...

Du Hữu Lượng cặp mắt trợn ngược, trong lòng như say sưa, như ngây

dại.

Triệu Phụng Hào ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Gần đây Lục Bình vẫn mạnh giỏi chứ?
Du Hữu Lượng còn ngơ ngác đáp:
- Vãn bối... đã cách biệt lão nhân gia hai năm nay.
Triệu Phụng Hào "Ồ" một tiếng rồi hỏi:
- Du tiểu bằng hữu! Bây giờ ta kể như người quen thuộc. Tâm sự ngươi

thế nào có thể nói cho lão phu nghe được chăng? Không chừng lão phu có
thể góp ý kiến với ngươi.

Du Hữu Lượng cảm thấy lòng se lại. Chàng bản tính quật cường, chẳng

mấy khi sa lệ. Từ nhỏ đến lớn dù gặp hoàn cảnh đau thương thần trí đến
mực nào cũng chịu đựng được, mà lại thay! Bây giờ chàng không nhịn nổi
để dòng châu lã chã tuôn rơi.

Triệu Phụng Hào giật giọng hỏi:
- Ô hay! Ngươi... ngươi làm sao thế?
Du Hữu Lượng chậm rãi đáp:
- Vãn bối phiêu bạt giang hồ đã hai năm nay là cốt để rửa mối huyết cừu

sâu tựa bể.

Triệu Phụng Hào "ủa" một tiếng rồi hỏi:
- Ngươi rửa thù cho người thân trong nhà hay cho chính ngươi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.