HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 155

Du Hữu Lượng nghiến răng gật đầu đáp:
- Cho song thân vãn bối.
Triệu Phụng Hào thở dài khẽ hỏi:
- Hài tử! Kẻ thù là ai?
Du Hữu Lượng nghiến răng đáp:
- Chưa thể xác định được.
Triệu Phụng hào lại ồ lên một tiếng nhưng không biết nói sao.
Du Hữu Lượng dần dần trấn tĩnh tâm thần nói:
- Bữa nay vãn bối được trời rủ lòng thương để cho mình ngấu nhiên tìm

ra được manh mối. Nhưng...

Đột nhiên chàng dừng lại.
Triệu Phụng Hào nhìn chàng bằng cặp mắt sâu thẳm hỏi:
- Phải chăng ngươi sợ kẻ thù đó?
Du Hữu Lượng toàn thân run bần bật. Bây giờ chàng mới hiểu ra hai

năm nay vì sao mà tình cảm thất thường. Phải rồi! Vì chàng sợ hãi.

Du Hữu Lượng liền dùng cừu hận để đè nén mối khủng khiếp trong lòng,

gặp việc gì chàng cũng làm bộ lạt lẽo hững hờ. Câu nói của Triệu Phụng
Hào là một hồi chuông giác ngộ cho thần trí chàng tỉnh táo lại, tựa hồ
chàng đang ở trong vùng hắc ám mênh mang bỗng nhìn thấy một tia sáng
rọi vào.

Triệu Phụng Hào ngó Du Hữu Lượng một lúc rồi nhẹ buông tiếng thở dài

hỏi:

- Lão phu chưa kịp hỏi tiểu bằng hữu họ tên gì.
Du Hữu Lượng đáp:
- Vãn bối là Du Hữu Lượng.
Triệu Phụng Hào chậm rãi hỏi:
- Phụ thân tiểu bằng hữu là nhân vật thế nào?
Du Hữu Lượng ngửa mặt lên thở dài đáp:
- Nói ra thật ít ai tin. Vãn bối chỉ có ấn tượng rất lờ mờ về song thân.
Triệu Phụng Hào dường như lấy làm hứng thú "ồ" lên một tiếng.
Du Hữu Lượng từ từ nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.