HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 179

Du Hữu Lượng không dám khuyên gã uống rượu nữa. Chàng lẳng lặng

ngồi đối diện. Nhan Bách Ba trong lòng có muôn ngàn điều muốn nói mà
không biết mở miệng nói sao.

Sau một lúc, tửu lâu dần dần náo nhiệt, đông đảo. Nhan Bách Ba nghĩ

thầm trong bụng:

- Ngồi với Du huynh thêm một khắc, trong lòng dễ chịu hơn. Nhưng

mình phải đi kiếm sư ca. Nếu còn dùng dằng thì trưa mất.

Gã liền đứng dậy, mượn hơi men vỗ vai chàng, cất giọng sảng khoái từ

biệt:

- Đưa người ngàn dặm rồi cũng phải chia tay. Tiểu đệ xin đi thôi.
Du Hữu Lượng nói:
- Tiểu huynh thi cử xong, nhất định sẽ lên núi Võ Đương kiếm Nhan đệ

hàn ôn mấy bữa.

Nhan Bách Ba cười khanh khách đáp:
- Đại ca là người đa tình. Tiểu đệ xong việc sẽ trở về núi Võ Đương ngay

để chờ đón đại ca.

Gã nổi lên tràng cười lớn ra chiều hào sảng, nhưng không hợp với vẻ mặt

tuấn nhã.

Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Tai nạn của rượu thật là ghê gớm! Vị tiểu huynh đệ này ngày thường ôn

văn nhã, nay mới uống mấy chung mà đã biến thành người say sưa.

Du Hữu Lượng thấy Nhan Bách Ba đầy vẻ khẩn khoản liền đáp:
- Nhan đệ cứ yên tâm. Tiểu huynh chẳng bao giờ thất tín.
Nhan Bách Ba miệng reo:
- Hay lắm! Hay lắm!
Gã lảo đảo bước xuống lầu. Ngọn gió ban mai thổi vào mặt, gã cảm thấy

choáng váng. Nhưng gã bản tính quật cường, chẳng lẽ lại ra chiều khiêm
nhường trước mặt một chàng văn nhược thư sinh. Gã gắng gượng rảo bước
tiến về phía trước.

Du Hữu Lượng không yên tâm đưa mắt nhìn gã đi mỗi lúc một xa.
Bỗng Nhan Bách Ba quay lại vẫy tay. Du Hữu Lượng chạy lại hỏi:
- Nhan đệ còn điều chi dặn bảo?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.