HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 181

- Ai bảo ta không có thân nhân? Trong vài ngày ngắn ngủi, ta đã kết giao

được với một cô em xinh đẹp, lại có một gã đệ đệ tuấn nhã.

Rồi chàng lẩm bẩm:
- Trên đời còn có chuyện lên hương, nào phải chỉ một bề sâu nào? Du

Hữu Lượng ơi Du Hữu Lượng! Phải chăng ngươi đã cải biến tâm tư, chứ
không đa nghi như trước.

Bản tính thâm trầm của chàng lại dần dần nổi lên. Chàng nghĩ nhiều và

nghĩ rất lâu. Một mình chàng lủi thủi đi ra ngoài thị trấn đến khe suối bên
rừng, nước chảy róc rách. Chàng ngồi xuống để tinh thần chìm đắm vào
trong luồng tư tưởng mông lung.

Bỗng trong rừng có tiếng âm thanh trong trẻo nổi lên:
- Diêu Thiên Vương! Thử xem coi ai đã hạ thủ!
Thanh âm khác trầm trọng đáp lại:
- Thủ pháp đả huyệt nhỏ như hạt gạo, nhận huyệt chính xác như vậy thì

công lực thật là đáng sợ... Tôn huynh thấy thế nào?

Âm thanh sang sảng lại cất lên:
- Trên đời còn có thứ công phu đến Diêu Thiên Vương cũng không nhận

ra được thì thật là kỳ.

Nguyên Diêu Thiên Vương là người biết nhiều hiểu rộng. Bao nhiêu

môn võ công các phái trong thiên hạ y chỉ trông qua là biết.

Diêu Thiên Vương đáp:
- Người này chắc là hán tử Trung Nguyên mà mấy bữa trước đây đã đối

một chưởng.

Người họ Tôn nói:
- Tiểu đệ cũng đoán thế, nhưng lai lịch hắn thế nào thì mình tuyệt không

hiểu chút gì mới thật là đáng sợ.

Du Hữu Lượng ở ngoài rừng bụng bảo dạ:
- Tôn quân sư và Diêu Thiên Vương ở Bách Độc Giáo đều đến cả rồi. Ta

thử nghe xem họ có âm mưu gì.

Chàng ngồi sau tảng đá lớn bên sau khe suối, nên hai người ở trong rừng

chưa phát giác.

Lại nghe Diêu Thiên Vương nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.