HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 183

- Còn ba người kia thì làm thế nào?
Tôn quân sư đáp:
- Nếu trong mười hai giờ mà không giải khai được huyệt đạo thì e rằng

sẽ thành tàn phế.

Diêu Thiên Vương nói:
- Trong năm vị đại hương chủ của bản giáo chỉ sót một mình Huỳnh y

hương chủ còn thì kẻ chết người bị thương, chúng ta phúc bẩm giáo chủ
bằng cách nào?

- Tình thế bữa nay chỉ có thể đi từng bước rồi tới đâu hay tới đó.
Hai người trầm mặc một lúc rồi ra khỏi khu rừng.
Đột nhiên bên khe suối một cô gái cất tiếng sợ hãi la lên:
- Trời ơi! áo quần trôi hết rồi? Đại ca sau phiến đá kia! Xin giữ lại giúp

giùm tiểu muội được không?

Du Hữu Lượng kinh hãi nhìn ra thấy một tấm áo lam xuôi dòng trôi

xuống đến trước chỗ chàng đứng. Chàng không rảnh để suy nghĩ gì nữa.
Đứng dậy đưa tay ra vớt tấm áo lên. Chàng ngửng đầu nhìn ra thì phía
thượng lưu có một vị tiểu cô nương đứng đó. Nét mặt cô đầy vẻ bồn chồn
đứng nhìn chàng.

Du Hữu Lượng đang vắt tấm áo cho hết nước định liệng lại trả cô. Bất

thình lình chàng nghe sau lưng có tiếng gió quạt tới. Hai lão Diêu, Tôn đã
đến đứng ở phía sau.

Tôn quân sư lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi vừa đến ngồi đây phải không?
Du Hữu Lượng ngấm ngầm phòng bị. Miệng chàng hỏi lại:
- Tiên sinh có điều chi dạy bảo?
Tôn quân sư cất giọng âm trầm nói:
- Tiểu tử! Chúng ta lại gặp nhau đây. Bữa nay ngươi phải lộ chân tướng.
Du Hữu Lượng làm bộ bâng khuâng không hiểu hỏi:
- Tiên sinh bảo sao? Tiểu nhân chẳng hiểu chi hết.
Tôn quân sư đáp:
- Thuốc độc đánh ngươi không chết, bữa nay tin là sẽ kết quả được mạng

ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.