HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 192

ảo từ trong dám mây chui ra, chiếu ánh sáng xuống trần gian. Bóng những
ngọn núi cao chênh chếch nằm dưới đất.

Du Hữu Lượng cúi đầu nhìn xuống. Đột nhiên chàng thấy dường như có

một bóng đen thoáng qua rồi mất hút. Chàng dương mắt lên nhìn lại thì
dưới mặt đất chỉ có bóng ngọn núi chiếu xuống, ngoài ra không có vật gì
khác.

Chàng chau mày ngẫm nghĩ rồi ngửng đầu nhìn lên thấy thế núi dựng

đứng, đường núi quanh co. Chàng nhìn theo ngược lên trong lòng chợt tỉnh
ngộ. Chàng cúi xuống đất nhìn quả nhiên lại thấy một bóng đen vụt qua.

Du Hữu Lượng tỉnh ngộ nghĩ thầm:
- Tất trên núi còn có người đang đi, vì họ theo đường quanh co nên cách

một lúc lại thấy bóng xuất hiện lướt qua mặt đất.

Chàng lẩm bẩm:
- Bóng người này tốc độ rất mau, nhất định môn khinh công của họ vào

bậc thượng thừa. Có lẽ lúc đầu tiên ngẫu nhiên ta thấy bóng này cử động
rồi từ đó trong lòng nảy ra cảm giác kì lạ.

Chàng nghĩ thông suốt rồi chẳng lấy chi làm kì dị nữa, vì trên núi có

người võ lâm dạ hành là chuyện thường. Chàng cười mình khéo đa tâm.

Du Hữu Lượng tiếp tục cất bước. Sau khi quanh một góc núi đường đi

lên dốc, chàng cũng vòng vèo theo đường sơn lộ mà tiến. Khi chàng lên tới
đỉnh núi, chợt một làn gió nhẹ thổi tới đem theo tiếng người văng vẳng.

Du Hữu Lượng lập tức dừng bước, vội ẩn vào sau một tảng đá núi. Bỗng

nghe phảng phất có tiếng người nói:

- Nếu vậy thì... y không chịu rồi...
Tiếp theo là thanh âm người khác:
-... Xem chừng... như thế không được. ... Du Hữu Lượng cảm thấy thanh

âm khá quen thuộc nhưng vì cách xa thành ra tiếng nói không rõ lắm nên
chẳng thể đoán định được là ai. Chàng liền nhất quyết tiến gần lại thêm
chút nữa để nghe ngóng. Không ngờ chàng đi thêm một đoạn, thanh âm
càng thêm hồ đồ. Chàng nghi ngờ tự hỏi:

- Chẳng lẽ họ ở phía sau mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.