HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 193

Nhưng chàng lại nghĩ không thể thế được. Bất giác chang quay đầu nhìn

qua mé tả thì thấy có một nẻo đường tối tăm rất ẩn bí. Du Hữu Lượng liền
qua đường nhỏ đi thêm mấy trượng. Bây giờ thanh âm đã rõ hơn. Bỗng
nghe một người hỏi:

-... Ông bạn nói với lão làm sao?
Một người khác cất tiếng khịt mũi trầm giọng hơn:
- Tại hạ hoàn toàn theo biện pháp của các hạ mà nói, song chẳng được

việc gì.

Tiếng người nói trước vang lên hỏi:
- Ông bạn có đưa giáo lệnh cho lão coi không?
Người nói tiếng mũi đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ đưa rồi.
Người nói trước lại hỏi:
- Lão ngó thấy rồi bảo sao?
Người nói tiếng mũi đáp:
- Lão coi rồi cười lạt nói:
"đây là đồ chơi của các vị, không can thiệp gì đến lão phu".
Người nói trước hắng dặng một tiếng rồi hỏi; - Lúc ông bạn bỏ đi lão có

nói gì không?

Người nói tiếng mũi đáp:
- Lão ngồi xuống đống cỏ xua tay không nói chi hết.
Người nói trước cất tiếng thóa mạ:
- Con mẹ nó! Lão chẳng biết điều chút nào.
Du Hữu Lượng nghe tới đây đã nhận ra người nói trước là ai rồi. Trống

ngực đánh hơn trống làng, chàng không ngờ Du lão nhị thần bí lại xuất hiện
nơi đây.

Chàng cơ hồ không nhẫn nại được muốn xông ra, nhưng bản tính dày

công hàm dưỡng chàng vẫn cố nén được cơn xúc động, lẳng lặng nghe tiếp.

Người kia lại nói:
- Chuyến này cả đi lẫn về đường xa mấy ngàn dặm, còn vượt núi qua

sông, xuyên sa mạc. Cái mạng già cơ hồ muốn chết. Thế mà lão lờ đi chẳng
gì đến, lão huynh bảo có tức không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.