HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 207

Du Hữu Lượng khen thầm trong bụng tự hỏi:
- Thiên hạ rộng lớn chẳng thiếu một chuyện kì dị nào. Song thân cô này

mà còn sống ở đời, không hiểu hai lão nghĩ sao về cô?

Thiếu niên uống rượu khá nhiều rồi cất tiếng ngâm:
"Có rượu uống cho say túy lúy.
Chẳng ai mang được xuống hoàng tuyền.".
Hào khí tưng bừng, gã quay lại khuyên Du Hữu Lượng:
- Sao huynh đài không uống cho thỏa tích? Phải chăng huynh đài sợ

trong túi tiểu đệ không đủ tiền? Ha ha... tiểu đệ vừa kiếm được mấy đồng.
Cái tiền không mồ hôi nước mắt này còn để làm chi?

Du Hữu Lượng lại uống một chung rồi đáp:
- Hảo ý của huynh đài tiểu đệ xin tâm lãnh.
Thiếu niên cười ha hả nói:
- Huynh đài hên vận lắm! Một tháng nay tiểu đệ chẳng được mấy bửa ăn

uống khoan khoái như hôm nay. Cả tháng trước thật là thiệt thòi. Hàng
ngày chỉ vào rừng hứng gió bắc cho no bụng rồi ngủ một giấc dài.

Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Sính Đình Tiên Tử dùng nội kình để gieo thò lò phát nào cũng trúng

nhưng cô tính thẳng thắng, không đánh bạc bịp.

Thiếu niên lại hỏi:
- Huynh đài! Anh chàng họ Hà vừa rồi huynh đài coi thế nào? Nhà y

giàu có lại mang chút tài danh. Tiểu đệ muốn coi mặt từ lâu, bữa nay nhìn
thấy thì ra tuy đầu óc nặng về sách vở, nhưng cũng là một chàng công tử
phong lưu trong cỏi đời ô trọc.

Du Hữu Lượng cười thầm tự hỏi:
- Cô là một cô gái sao lại phê bình người ta làm chi?
Nhưng chàng vẫn coi cô là người không phải tầm thường, tính tình cô lại

chân thực khả ái. Phong đọ như nước chảy mây trôi, không giống như nữ
nhi thường tình.

Du Hữu Lượng uống một hồi rồi toan cáo từ thì thấy thiếu niên tự nói

một mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.