HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 231

có thể nín thở trong mấy giờ, thay đổi không khí bằng lỗ chân lông ở ngoài
da.

Du Hữu Lượng công lực còn nông cạn mà lúc nãy chàng cũng đủ sức

phong tỏa huyệt mạch.

Sau cùng chàng nghe con Anh Vũ la "Nó đấy! Nó đấy!" rồi sau không

thấy gì nữa. Bây giờ chàng hít mạnh một hơi chân khí nghĩ thầm trong
bụng:

"Nó đấy! Nó đấy là nghĩa làm sao? Con Bạch Anh Vũ dẫn ta đến coi Du

lão nhị bị khốn ở trong động thì chắc con chim nhỏ tinh khôn này đã nhìn
thấy người hạ thủ gia hại Du lão nhị. Bây giờ nó kêu lên như vậy phải
chăng nó bảo hai người vừa rồi là hung thủ"?

Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi dường như tỉnh ngộ, bụng bảo dạ:
"Lão họ Ôn ở Tây Tạng lại xuất hiện. Ta nghe sư phụ nói ngày trước hắn

tỷ võ với sư phụ bị thua rồi chịu điều kiện đóng cửa hai chục năm mà sao
hắn không giữ lời hứa? Lão giúp cho bọn Bách Độc Giáo thì chẳng khác gì
hổ thêm cánh. Hỡi ơi".

Chàng ngửng mặt trông trời, đột nhiên chàng cảm thấy trách nhiệm trầm

trọng khiến chàng cơ hồ hơi thở không thông.

Chàng chậm chạp cất bước tiến về phía trước, tự nhủ:
- Chỉ mong sao được Tô Bạch Phong giúp ta một tay để lúc nào cần đến

là ta yên tâm mà làm. Môn công phu kia ta còn ít mấy thành hỏa hầu, chưa
nắm chắc phần nào, cần phải nhẫn nại nữa.

Chàng nghĩ tới hai chữ "nhẫn nại" không khỏi phiền lòng, vì trong đời

người chàng đã nhẫn nại nhiều rồi.

Du Hữu Lượng vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã về tới thị trấn

mà chàng đã cùng Sính Đình Tiên Tử uống rượu. Bọn vô lại trong chợ vẫn
quần tụ lại để đánh bạc như trước. Chàng nghĩ tới Sính Đình tiên tử tính
tình mau lẹ, lòng chàng cũng thấy thoải mái một chút.

Lúc này đang lúc giữa trưa. Chợ búa đã tan rồi. Những người trong trấn

đều rải rác bỏ đi.

Bỗng phía sau có thanh âm vang dội cất lên:
- Ô kìa! Huynh đệ cũng đến đây ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.