HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 241

Ôn Thế Đạt người đang lơ lửng trên không lúc lên cao lúc xuống thấp.

Thoi quyền thứ mười hai của hắn vừa đánh ra, bỗng nghe hắn rú lên một
tiếng rồi thân hình bị hất ngược bay ra ngoài ba trượng. Chân vừa đặt
xuống đất, hắn không quay đầu lại nữa, chạy đi ngay lập tức, thoáng cái đã
mất hút vào trong bụi cây.

Vân Long Ông thở phào một cái. Du Hữu Lượng trống ngực đạp loạn lên

nghĩ thầm:

- Vân Long Ông quả nhiên lừng danh thiên hạ. Thập Nhị Liên Hoàn

Thần Quyền của Ôn Thế Đạt, một cao nhân tuyệt đại mà cũng không chống
nổi.

Quần cái cũng thộn mặt ra. Hồi lâu Bạch Y cái mới ngập ngừng lên

tiếng:

- Thần oai của bang chúa...
Vân Long Ông từ từ đến bên cô cháu. Lão dắt tay cô lạnh lùng nói:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Lão quay lại ngó năm tên trưởng lão một lần nữa rồi cùng cô cháu ra đi.

Quần cái cũng chỉ nhìn lão chứ không nói câu gì vị họ biết tính cách lão
rồi. Mấy người từ từ đứng lên rồi cũng bỏ đi.

Hiện trường chẳng còn ai, Du Hữu Lượng mới từ trong lùm cây chuồn

ra.

Chàng thấy bọn Vân Long Ông đi xa rồi cũng rảo bước đi về thành

Trường An.

Chàng đã quen thuộc đường lối cứ pha đường tắt mà đi. Chàng vượt suối

qua đèo đi đến lúc xế chiều thì tới một thị trấn. Chàng thấy người trong trấn
ào ạt kéo đi, cả nam phụ lão ấu, tốp năm tốp ba theo nhau mà chạy. Chàng
động tính hiếu kì liền hỏi thăm một ông già.

Ông già thấy chàng là người ngoài liền đáp:
- Tiểu ca tử! Tiểu ca hãy đi theo mọi người để coi vụ nhiệt náo này, hay

đáo để!

Du Hữu Lượng gật đầu rồi đi theo mọi người. Đi chưa bao xa đã tới một

khu đất trống trong thị trấn. Biển người bao vây quanh quảng trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.