HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 324

- Tính người Thanh rất thẳng thắn. Yêu hay ghét nói huỵch toẹt ra. Mấy

bữa nay mình ở với cô phải giữ gìn cẩn thận, không nên để lỡ người và lỡ
cả mình.

Chàng là một cao đồ của Đại Thiền Tông ở Tây Tạng, chỉ hít một hơi

chân khí là trong lòng bình tĩnh lại, tinh thần thanh sảng, bao nhiêu nỗi yêu
ghét đều lắng xuống hết.

Thiếu nữ thấy Du Hữu Lượng trầm ngâm không nói. Cô lại bày chuyện:
- Công tử đi tới núi Trường Bạch, chắc chưa được ăn gì ngon nhưng nhờ

được vận hên, Cửu ca là tay khoát đạt thì tội gì hà tiện cho y?

Du Hữu Lượng đang tĩnh trí để phế bỏ tạp niệm trong lòng nên không để

ý nghe, chẳng hiểu cô nói gì.

Thiếu nữ lại nói tiếp:
- Bàn tay gấu là một món ăn của núi Trường Bạch nổi danh khắp thiên

hạ.

Chúng ta đã qua đây mà không nếm xem, há chẳng đáng tiếc ư?
Du Hữu Lượng nuốt nước miếng đáp:
- Cô nương thật là cao kiến. Bàn tay gấu quả là món ăn ai cũng mơ ước.

Tại hạ vừa nghe đến đã thèm thuồng, thành ra có thái độ vô lễ. Xin cô
nương lượng thứ cho.

Thiếu nữ toét miệng cười nói:
- Ai mà biết được công tử nói thật hay nói dối. Thôi đừng nhiều lời nữa.
Chúng ta hãy đến Đông Lai Thuận tửu lâu gọi mấy món ăn chơi.
Du Hữu Lượng đáp:
- Cô nương tốt phước có vị ca ca rộng rãi. Người ta suốt năm nhọc mệt

cũng chỉ vì kiếm tiền cho đủ một nhà no ấm. Năm vạn lạng bạc này không
bao giờ tại hạ dám nghĩ đến, chẳng hiểu giá trị của nó là bao nhiêu.

Thiếu nữ nói:
- Công tử cứ việc tiêu xài. Tiền tài có chi đáng kể? Cho nên người ta có

câu trọng nghĩa khinh tài.

Du Hữu Lượng đáp:
- Tuy vậy, nhưng kẻ nghèo cùng như tại hạ phải trọng tiền mới được.

Không tiền thì đừng nói đến chuyện ăn tay gấu mà cơm cũng chẳng có nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.