HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 325

Thiếu nữ hậm hực nói:
- Ý nghĩ của công tử hãy còn tục lắm. Không ai ngờ công tử lại là người

đầy mình tanh ngắt hơi đồng. Thế mới biết không thể coi tướng mạo mà
đoán người được...

Du Hữu Lượng nhún vai mỉm cười không nói nửa lời.
Thiếu nữ thấy tiếng cười của chàng khinh thế ngạo vật thì vừa thẹn thùng

vừa nóng nảy. Cô biến sắc mặt nghĩ thầm:

- Té ra y chọc mình cho vui. Ta... ta...
Cô nghĩ đến chỗ ủy khúc, hằn học trợn mắt nhìn Du Hữu Lượng nói:
- Công tử đi thì đi, không đi thì thôi, sao lắm giọng thế? Không sợ chết

xuống Diêm Vương cắt lưỡi ư?

Du Hữu Lượng vội đáp:
- Đi chứ! Đi chứ! Cô nương thuộc hết thị trấn này, xin dẫn đường cho.
Thiếu nữ không nói gì nữa, rảo bước ra cửa.
Du Hữu Lượng theo sau.
Hai người xuyên qua nhà khách ra đường lớn. Ánh tà dương chiếu vào

thiếu nữ khiến cho màu lục càng nổi bật lên. Người cô rất xinh đẹp, khách
qua đường trông thấy đều lác mắt dừng chân. Ai cũng phải nhìn cô mấy
lần.

Thiếu nữ tính tình khoáng đạt, chẳng để ý gì.
Du Hữu Lượng quần áo đã cũ mèm đi với cô chẳng khác kẻ tùy tùng.
Mặt chàng lại nhơn nhơn hý hửng, tựa hồ lấy làm vinh hạnh vô cùng!
Thiếu nữ đi trước thỉnh thoảng quay đầu lại ngó Du Hữu Lượng thì thấy

chàng lẽo đẽo theo sau, đối với cô chàng không lộ vẻ gì. Nhưng trong lòng
cô vừa giận vừa mừng chẳng hiểu là mùi vị gì.

Đi một lúc nữa tới Đông Lai Thuận Tửu Lầu. Thiếu nữ dừng bước chờ

Du Hữu Lượng rồi hai người sóng vai đi lên lầu để tìm chỗ ngồi.

Lên lầu rồi, Du Hữu Lượng ngẫm nghĩ hồi lâu không biết gọi món gì.
Thiếu nữ thấy chàng ra chiều bối rối, trong bụng lại lấy làm thích.

Nhưng cô không nỡ để chàng lúng túng mãi liền chấm mấy món trân hào.

Người ta thấy quần áo Du Hữu Lượng có vẻ bần hàn mà thiếu nữ ăn mặc

sang trọng, không hiểu hai người này sao lại đi với nhau đều lấy làm kỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.