HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 495

Du Nhất Kỳ không ngờ Tang Càn sư vương buông tha Vân Long Ông

một cách dễ dàng. Hắn đáp ngay:

- Trong thiên hạ khí mà kiếm được bốn tay cao thủ bằng Vân Long Ông.

Các hạ muốn rửa mối hờn ngày trước, e rằng không phải chuyện dễ dàng.

Tang Càn sư vương hững hờ đáp:
- Cái đó chưa chắc. Du Nhất Kỳ! Hiện nay tên hậu sinh này võ công

chẳng kém gì ngươi. Thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều. Ngươi uổng
làm một tay hán tử mà kiến thức hẹp hòi chẳng khác gì ếch nằm đáy giếng.

Du Nhất Kỳ đâm bị thóc chọc bị gạo đã chẳng ăn thua gì lại bị Tang Càn

sư vương mắng cho mất thể diện. Nhưng hắn là người lòng dạ hiểm sâu, đã
biết Tang Càn sư vương là nhân vật không thể dây vào được, liền cười
khanh khách để lấp liếm câu chuyện.

Vân Long Ông nói:
- Các hạ tái xuất giang hồ dĩ nhiên để đòi món nợ cũ. Sau khi tại hạ xong

việc nơi đây sẽ tự tìm đến lãnh giáo.

Tang Càn sư vương trầm trầm một chút rồi nói:
- Người ta bảo Tiền Thanh Ba là một hán tử đầy huyết tính trên chốn

giang hồ, quả nhiên không lầm. Ngươi đi cứu Thiệu cô nương, đồ đệ của
Tang cô nương ở phái Hoa Sơn để báo ân tình ngày trước. Việc này lão phu
biết rõ lắm. Đáng lý lão phu tha cho ngươi đi, nhưng lão phu chịu lời ủy
thác của người. Vị tiểu cô nương ở phái Hoa Sơn kia không ai được động
vào.

Chưởng môn đời trước phái Hoa Sơn là Tang Câu đã ngoài sáu mươi và

qua đời năm trước. Tang Càn sư vương gặp mụ khi mụ còn là một thiếu nữ
hoạt bát. Sư vương thuận miệng xưng hô theo kiểu ngày xưa. Nếu quần
hiệp phái Hoa Sơn lúc này hiện diện ở đây thì thật là dở khóc dở cười.

Vân Long Ông đáp:
- Đã có Sư vương ra tay bảo vệ cho Thiệu cô nương mà tại hạ còn lo âu

thì chẳng khác gì người nước Kỷ lo trời sập. Vị tiểu cô nương phái Hoa
Sơn kia tính ra vào hàng đồ tôn của các hạ.

Tang Càn sư vương nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.