HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 622

Hồng Bào Nhân lại ngửng đầu lên. Cặp mắt chiếu ra những tia tinh

quang, hắn lớn tiếng hỏi:

- Trong tòa nhà hoang phế này còn ông bạn nào ẩn thân nữa không?
Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi ngó về phía góc tường có Tô Bạch Phong ẩn

nấp.

Tô Bạch Phong trống ngực đánh hơn trống làng, miệng lẩm bẩm:
- Hỏng bét! Vừa rồi ta vội quá mà ẩn vào sau bức tường này. Nơi đây tuy

bí ẩn nhưng người ta cũng có ý nghĩ như vậy. Hồng Bào Nhân kia chưa
chắc là không nghĩ đến điểm này...

Hồng Bào Nhân nhắc lại câu hỏi lần nữa rồi cất bước tiến về phía bức

tường đất.

Tô Bạch Phong ngấm ngầm hít một hơi chân khí để hết tâm thần phòng

bị. Y thấy Hồng Bào Nhân nhảy bảy, tám bước rồi đột nhiên dừng lại quay
đầu đi.

Giữa lúc ấy, ngoài tòa nhà hoang phế có tiếng bước chân vọng lại. Một

người từ từ tiến vào. Tô Bạch Phong trong lòng hồi hộp nghĩ bụng:

- Chốn hoang lương này mà có người lui tới mới thật khó hiểu.
Người kia tiến vào dừng lại trước mặt Hồng Bào Nhân. Tô Bạch Phong

không nhìn rõ được người mới đến là ai vì hắn bị thân hình Hồng Bào
Nhân che khuất, lại nghe Hồng Bào Nhân lên tiếng:

- Du mỗ chờ ở đây đã lâu rồi...
Tô Bạch Phong chấn động tâm thần tự hỏi:
- Sao? Hồng Bào Nhân này cũng họ Du ư? Sự tình mỗi lúc một thêm

phức tạp, khiến người ta không nghĩ ra được...

Người đến sau dặng hắng một tiếng nhưng không nói gì. Hắn tiến thêm

mấy bước, đột nhiên xoay mình hướng người về phía Tô Bạch Phong.

Tô Bạch Phong ngưng thần nhìn ra thì người đó còn nhỏ tuổi, mình mặc

áo trắng. Dung mạo tuy không lấy gì làm thanh tú, nhưng mắt hùm mày
rậm ra vẻ con người khí khái lẫm liệt.

Hồng Bào Nhân dường như rất bất mãn về thái độ cao ngạo của người

đến sau. Hắn cũng dặng hắng một tiếng.

Người thiếu niên đến sau đảo mắt nhìn một lượt rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.