HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 767

Chàng nhảy vọt vào bên vách núi, thi triển thân pháp "Thất Khúc Di

Hình".

bám vào vách như con thằn lằn bò lên.
Vách núi này rất hiểm hóc. Du Hữu Lượng trèo đến nửa chừng rồi hết

hơi cơ hồ té xuống. Nhưng chàng phấn khởi nghị lực hãm mình và trèo lên
được.

Chàng đảo mắt nhìn qua bốn mặt thì chỉ thấy mấy chục hán tử nằm lăn

lộn trên sườn núi. Chàng phát giác chúng vẫn còn hô hấp thì ra chúng bị
điểm thụy huyệt.

Chàng đi qua tảng đá lớn bỗng ngó thấy bóng sau lưng một thiếu nữ.
Thiếu nữ này đang chú ý giải khai tấm lưới. Chàng xúc động không nhịn

được cất tiếng hô:

- Quận chúa! ... Quận chúa! ...
Thiếu nữ giật mình bỏ tấm lưới xuống từ từ đứng dậy, lẳng lặng không

nói gì.

Du Hữu Lượng tiến lên mấy bước nói:
- Quận chúa! Xin Quận chúa nghe tại hạ một lời...
Huyền Hồ Quận Chúa vẫn xoay lưng lại lạnh lùng đáp:
- Không đáng nhìn nhau nữa, chỉ còn chút tình cũ kỹ mà thôi. Đừng

chạm mặt nhau nữa hay hơn...

Thanh âm nàng rất bình thản nhưng nàng nói câu sau cùng, người hơi

run lên.

Rồi nàng nghiến răng lướt về phía trước.
Du Hữu Lượng không thể cản trở, đứng ngây ra nhìn bóng sau lưng

Quận Chúa. Bất giác trong đầu óc chàng hiện lên một câu "Làm sao mà
phiền não?

Chẳng qua chỉ vì tình?".
Nhìn ra xa, bóng người lờ mờ rồi biệt dạng. Ngọn gió đêm thổi tới khiến

Du Hữu Lượng càng thêm giá lạnh.

Lúc này Nhan Bách Ba đứng dậy. Gã nhìn Du Hữu Lượng vẻ mặt bâng

khuâng như mất vật gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.