HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 768

Gã cất bước tiến lại còn cách Du Hữu Lượng chừng ba thước thì dừng

chân khẽ gọi:

- Du huynh! ...
Du Hữu Lượng như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc, nhìn Nhan Bách Ba

cười nói:

- Lâu nay không gặp, huynh đệ tưởng nhớ Nhan huynh vô cùng.
Nhan Bách Ba đáp:
- Vừa rồi nhờ Du huynh thí mạng cứu thoát, chưa kịp cảm tạ.
Du Hữu Lượng ngắt lời:
- Nhan huynh nói chi điều đó? Huynh đệ bất tài. Người cứu Nhan huynh

là vị Quận chúa kia đấy chứ!

Nhan Bách Ba hơi biến sắc, nhưng khôi phục lại vẻ thản nhiên ngay. Gã

hỏi:

- Du huynh quen biết vị Quận chúa người Nữ Chân đó ư?
Du Hữu Lượng ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao Nhan huynh lại biết Huyền Hồ Quận Chúa là người Nữ Chân?
Nhan Bách Ba đáp:
- Ngoài trừ bộ tộc Nữ Chân đời Hậu Kim, ở Trung Nguyên làm gì có

Quận chúa? Nghe khẩu khí Du huynh dường như quen nàng lắm thì phải?

Du Hữu Lượng ấp úng chưa thốt nên lời, Nhan Bách Ba lại nói:
- Trước khi tiểu đệ vào hang núi này đã gặp một người lấy lá cây thích

chữ cảnh giới. Tiểu đệ đoán người đó là vị cô nương này. Chắc cô biết
trước nơi đây rất nguy hiểm.

Du Hữu Lượng hơi động tâm hỏi sang chuyện khác:
- Nhan huynh đi về phía Tây, phải chăng vì vụ kiếp nạn ở Côn Luân?
Nhan Bách Ba làm gì chẳng hiểu Du Hữu Lượng cố ý đánh trống lảng,

nhưng vẫn không tiện nhắc tới chuyện kia nữa. Gã đáp:

- Thực ra thì không đúng, nhưng nói như vậy cũng được.
Du Hữu Lượng nghi hoặc hỏi:
- Huynh đệ chưa rõ ý tứ của Nhan huynh?
Nhan Bách Ba đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.