HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 770

- Đó là câu nói của Quận Chúa lúc ra đi. Tiểu đệ thấy lời lẽ rất cảm động,

nên buột miệng ngâm lại.

Gã thấy Du Hữu Lượng vẫn còn ngẩn ngơ, trong bụng lại la thầm:
- Đừng gặp nhau nữa là hơn... Đại ca hỡi đại ca! Đại ca há biết lòng ta...?
Lát sau Du Hữu Lượng mới nói:
- Chúng ta nên đi thôi. Nhan huynh đi Côn Luân thì cùng đi với huynh

đệ cho có bạn.

Nhan Bách Ba liếc mắt nhìn mấy chục hán tử nằm lăn trên sườn núi. Gã

tìm thấy thanh kiếm của mình rồi hỏi:

- Chúng ta xử trí với bọn người này bằng cách nào?
Du Hữu Lượng đáp:
- Bọn họ chỉ bị điểm huyệt. Sau khi trời sáng sẽ tỉnh lại.
Hai người cất bước tiến về phía trước. Dọc đường Nhan Bách Ba gượng

nói gượng cười. Thỉnh thoảng gã lại dùng lời lung lạc Du lang, nhưng
chàng vẫn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.

Vượt qua sườn núi cheo leo, trước mặt hiện ra một khu hoang dã. Hai

người đi trên cánh đồng cỏ, đột nhiên phía trước có tiếng vó ngựa dồn dập.
Bốn người kỵ mã dong đuổi như bay tới nơi.

Nhan Bách Ba động tâm nghĩ thầm:
- Lúc này rõ ràng ta đã nghe lão Đại nói là phía trước còn một trạm canh,

mà sao lại quên mất?

Gã thấy bốn kỵ mã chạy gần tới nơi, bất giác buột miệng hô:
- Du huynh hãy coi chừng! ... Đây là phi kỵ thám sát của địch nhân!
Tiếng ngựa chạy lộp cộp vang lên. Bốn ngựa kỵ mã chia ra làm hai bên

nhắm hai chàng xông tới.

Bây giờ đã nhìn rõ bọn kỵ sĩ đều tay cầm một cây trường kích sắc đen.

Du Hữu Lượng vỗ vai Nhan Bách Ba nói lớn:

- Nhan huynh ở mé tả, tiểu đệ ở mé hữu. Chúng ta coi chừng tiếp ứng

cho nhau.

Hai người vừa tản ra thì bốn tên kỵ sĩ cũng chia nhau vung trường kích

đâm tới trước ngực hai người nhanh như điện chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.