HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 886

- Tôn giá hai người cùng một phe phải không?
Du Hữu Lượng mỉm cười lắc đầu.
Hà Thất Mãnh lại hỏi:
- Tôn giá không cùng phe với gã thì sao lại dính vào vụ này?
Du Hữu Lượng chậm rãi đáp:
- Sao Tiêu đầu lại coi đó là một hành động trái khoáy. Tại hạ chỉ mong

hai bên khỏi tổn thương hòa khí.

Hà Thất Mãnh hắng đặng một tiếng, không nói gì nữa.
Bên kia thiếu niên áo đen gắng gượng lồm cồm bò dậy, đưa mắt lườm

Du Hữu Lượng một cái, quát hỏi:

- Ai mượn ngươi nhúng tay vào? Hừ! Quân chó đẻ thật là lắm chuyện!
Du Hữu Lượng thấy gã đã chẳng cảm ơn về vụ giải nguy cho gã mà còn

buông lời thóa mạ cục cằn. Chàng dở cười dở khóc đáp:

- Huynh đài nên bình tâm tĩnh trí. Nếu không khí huyết chạy ngược

đường sẽ thành chứng bất trị.

Thiếu niên áo đen la lên:
- Ngươi còn nỏ mồm làm chi? Ta có chết cũng chẳng mượn ngươi can

thiệp.

Gã nói rồi loạng choạng bước đi.
Du Hữu Lượng chẳng có gì ác cảm với gã, chỉ e gã tính khí quật cường,

nghe nói một câu không hợp lại nổi lên chống đối khiến cho máu chảy
ngược đường.

Chàng toan rượt theo khuyên giải thì đột nhiên cảm thấy kình phong xô

tới. Một văn sĩ trung niên không hiểu đã đứng chắn trước mặt từ lúc nào.

Văn sĩ trung niên xuất hiện một cách đột ngột. Nhãn lực của Du Hữu

Lượng sắc bén mà cũng chưa kịp nhìn rõ. Chàng không khỏi ngấm ngầm
kinh hãi.

Bọn tiêu sư thấy văn sĩ trung niên xuất hiện đột ngột đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chúng đụng đầu ghé tai thì thầm bàn tán. Mỗi người nói một câu.
- Tiền lão gia tới rồi.
- Tiền lão gia vẫn theo sau Tiêu xa mà chẳng một ai phát giác...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.