HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1612

Hồi 89.

Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ;

Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đành tuyệt thực.


Phượng Thư vừa ngủ dậy đang bực mình, lại nghe a hoàn nói như vậy, giật mình vội vàng
hỏi: Việc quan gì thế?
Cháu cũng không biết. Vừa rồi thấy người hầu trai ở cửa trong vào, thưa có việc quan rất
khẩn cấp, nên bà lớn bảo cháu đi tìm cậu Hai.
Phượng Thư nghe nói là việc trong bộ Công, mới hơi yên tâm liền nói:
Em về thưa với bà, cậu Hai chiều hôm qua ra ngoài thành có việc cần, đến nay vẫn chưa
về, nên cho người tìm cậu Cả Trân thôi.
A hoàn vâng lời đi ra.
Một chốc Giả Trân đến, gặp người trong bộ, hỏi rõ ràng, rồi vào nhà nói với Vương phu
nhân:
Người trong bộ đến trình: Hôm qua Ty coi sông có tâu: Ở miền Nam vỡ đê, ngập mất
mấy phủ, châu, huyện, cần phải chi tiêu công quỹ, sửa sang đê điều. Các quan trong bộ
Công lại phải đi trông nom lo liệu. Vì thế trong bộ cho người đến báo tin với ông lớn.
Nói xong Giả Trân lui ra. Giả Chính về, người nhà trình lại tất cả. Từ đó cho đến mùa
đông, ngày nào Giả Chính cũng bận việc quan. Nhờ vậy việc học của Bảo Ngọc cũng hơi
lỏng lẻo. Nhưng Bảo Ngọc cũng sợ Giả Chính biết, nên thường thường vẫn phải tới
trường, ngay cả chỗ Đại Ngọc cũng không mấy khi đến.
Một hôm, vào trung tuần tháng mười. Bảo Ngọc ngủ dậy, đi học. Trời bỗng trở lạnh, thấy
Tập Nhân đã sắp sẵn một gói áo quần, nói với Bảo Ngọc:
Hôm nay trời lạnh lắm, buổi sớm và buổi chiều phải mặc cho ấm.
Nói xong, chị ta đem gói áo ra, chọn một chiếc cho Bảo Ngọc mặc, lại gói một chiếc nữa,
bảo a hoàn nhỏ đem giao cho Bồi Dính và dặn:
Trời lạnh, coi chừng sắp sẵn, để khi cậu cần mà thay. Bồi Dính vâng lời, ôm lấy gói áo,
theo Bảo Ngọc đi.
Bảo Ngọc đến trường đang làm bài, bỗng nghe gió thổi sột soạt trên cửa sổ. Đại Nho nói:
Tiết trời thay đổi rồi!
Ông ta mở cửa sổ ra xem thì thấy về phía tây bắc có đám mây đen, đang bay về phía đông
nam.
Bồi Dính chạy vào nói với Bảo Ngọc: Cậu ạ, trời lạnh rồi, mặc thêm áo vào.
Bảo Ngọc gật đầu. Bồi Dính đem áo tới. Trông thấy áo, Bảo Ngọc bỗng ngẩn người. Bọn
học trò nhỏ đều chăm chú nhìn, thì ra cái áo ấy chính là áo lông công năm trước Tình
Văn đã mạng cho.
Bảo Ngọc nói: Tại sao lại mang cái áo ấy đến? Ai đưa cho mày thế?
Các chị ở trong ấy gói đưa cho cháu đấy.
Ta không lạnh lắm, chưa mặc đâu, hãy gói lại thôi.
Giả Đại Nho tưởng là Bảo Ngọc thấy áo quí không dám mặc, nên trong bụng cũng mừng
là Bảo Ngọc biết tiết kiệm. Bồi Dính nói:
Cậu mặc lấy kẻo bị lạnh cháu lại mắc lỗi. Cậu thương cháu với. Bảo Ngọc bất đắc dĩ phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.