HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1046

chứ. Mấy tháng sau chả lẽ còn ai bới những chuyện bẩn này ra hỏi mày nữa à? Dù có hỏi,
mày cũng có mồm chứ. Bảo Ngọc là anh, mày không dám động đến, chứ những hạng chó
mèo ở nhà nó, mày cũng không dám sao?
Giả Hoàn nghe nói chỉ cúi đầu. Thái Vân liền nói:
Tội gì như vậy! Dù sao cũng nên nhịn đi là phải. Dì Triệu nói:
Mặc tao, không can gì đến mày. Cứ vịn lấy cớ này mắng cho bọn con đĩ ấy một trận mới
được.
Lại trỏ Giả Hoàn nói:
Hừ! Đồ khốn nạn hèn nhát, đáng để cho bọn ranh con nó trêu tức! Ngày thường tao mắng
mày một câu, hoặc vô ý lấy nhầm cái gì của mày, thì mày đã cứng đầu cứng cổ, nổi gân,
trợn mắt, hất hủi tao; bây giờ bị bọn ranh con ấy trêu, mày câm không dám nói. Thế mà
lại muốn ngày sau để người trong nhà này phải nể sợ. Mày không có cái tài ấy đâu, tao
cũng tức thay cho mày!
Giả Hoàn nghe đoạn, vừa xấu hổ vừa nổi nóng, nhưng không dám đi, chỉ xua tay nói:
Mẹ biết ăn, biết nói sao lại không dám đi, cứ xui con đi gây chuyện? Nếu họ đến trường
mách con phải đòn, mẹ có thương con không? Đã bao lần mẹ xui con đi, khi xảy ra
chuyện, con bị đánh đòn mẹ cũng đành phải cúi đầu chịu thôi. Bây giờ lại còn xui con đi
cãi nhau với bọn hầu nhỏ! Mẹ không sợ chị Ba, cứ dám đi con mới phục!
Nghe nói như đâm vào ruột, Dì Triệu gào lên:
Tao đẻ nó ra mà tao phải sợ nó, thì nhà mày còn có thể thống gì? Vừa nói vừa cầm gói
phấn chạy biến vào trong vườn.
Thái Vân ngăn mãi không được, đành phải lánh sang buồng khác. Giả Hoàn cũng lánh ra
chơi ngoài cửa nghi môn.
Dì Triệu đỏ mặt tía tai hằm hằm đi vào vườn, mẹ nuôi Ngẫu Quan là già Hạ trông thấy
liền hỏi:
Bà dì đi đâu đấy? Dì Triệu đập tay nói:
Bà xem đấy! Bọn hát ranh con mới vào nhà này được ít ngày đã lá mặt lá trái, khinh
người nọ, trọng người kia. Người khác tôi không bực, nhưng lại để bọn ranh trêu tức thì
còn ra làm sao nữa?
Già Hạ nghe câu nói trúng với ý mình, liền hỏi:
Việc gì thế?
Dì Triệu kể lại việc chúng khinh rẻ Giả Hoàn, đem cho phấn giả. Già Hạ nói:
Bây giờ dì mới biết à? Thế đã thấm vào đâu. Hôm nọ chúng đốt giấy tiền ở đây, cậu Bảo
cũng còn bênh đấy. Có những cái người ta chưa mang đến mà nó đã nói ngay là không
dùng được, không sạch sẽ, thế thì đốt giấy tiền không kiêng à? Dì thử nghĩ xem, nhà này
ngoài bà Hai ra, còn ai bằng dì? Dì không ra tay đấy thôi, chứ dì ra tay, ai lại không sợ?
Cứ ý tôi, nhân dịp mấy con ranh này không phải là hạng người trong nhà, dù có gây
chuyện với chúng cũng không sao đâu. Hãy cứ lấy hai việc này, làm cho ra nhẽ, tôi sẽ
làm chứng cho. Dì có ra oai chuyến này, sau mới trị nổi họ được. Các cô các mợ cũng
không nỡ vì bọn đĩ ranh con ấy mà bắt bẻ dì đâu?
Dì Triệu nghe đoạn, càng cho là có lý, liền nói:
Việc đốt giấy tiền tôi không biết, bà kể rõ cho tôi nghe. Già Hạ kể ra hết và nói:
Dì cứ việc nói ra, nếu xảy chuyện gì đã có tôi giúp sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.