HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1045

Mẹ nó nghe lời, bảo gì nghe thế, không dám cưỡng lại. Xuân Yến đi vào, Bảo Ngọc biết
là về trình, liền gật đầu. Xuân Yến biết ý, không nói câu gì, đứng một lát rồi quay ra, đưa
mắt cho Phương Quan. Ra đến ngoài, Xuân Yến khẽ nói với Phương Quan về việc Nhụy
Quan gửi cho nó gói bột tường vi. Bảo Ngọc không có chuyện gì nói với Giả Hoàn và
Giả Tôn, liền cười hỏi Phương Quan:
Tay cầm cái gì đấy?
Phương Quan đưa cho Bảo Ngọc xem và nói:
Bột tường vi để thoa rôm đấy.
Chị ấy chu tất quá!
Giả Hoàn nghe nói, nghểnh cổ ra nhìn, ngửi thấy thơm thơm, liền cúi xuống lấy mảnh
giấy ở trong ống giày ra cười nói:
Anh cho em một nửa!
Bảo Ngọc đành phải cho hắn. Phương Quan nghĩ bụng: gói này là của Nhụy Quan tặng
mình, không nên cho người khác, liền gạt đi, cười nói:
Đừng động vào đấy, để tôi đi lấy cho thứ khác. Bảo Ngọc hiểu ý, liền bảo gói lại và cười
nói:
Đem gói kia lại đây mau.
Phương Quan cầm lấy gói này cất đi, rồi tìm thứ bột của mình thường dùng ở trong hộp
ra. Khi mở hộp không thấy gì cả, trong bụng ngờ ngợ: “Sáng ngày còn một ít, sao bây giờ
lại hết?” Hỏi mọi người, không ai biết cả, Xạ Nguyệt nói:
Bây giờ mà còn hỏi đến cái ấy, người trong nhà, ai thiếu lấy dùng đấy thôi. Cô cứ gói một
ít bột gì đó cho họ cũng được. Ai biết đâu đấy? Mau cho họ về để chúng mình còn ăn
cơm.

Phương Quan nghe nói, liền gói một ít mạt ly

83

mang ra. Giả Hoàn trông thấy mừng quá,

giơ tay đỡ lấy. Nhưng Phương Quan lại vất lên trên giường. Giả Hoàn đành đến giường
cầm lấy giắt vào trong người rồi cáo từ ra về.
Từ ngày Giả Chính đi vắng, Vương phu nhân không ở nhà, Giả Hoàn ngày nào cũng cáo
ốm trốn học. Bây giờ được gói bột, hớn hở về tìm Thái Vân. Gặp lúc Thái Vân đương nói
chuyện với dì Triệu, Giả Hoàn cười hì hì nói:
Tôi có gói phấn này tốt lắm, cho chị để xoa mặt. Chị thường nói bột tường vi xoa rôm tốt
hơn phấn ngân tiêu mua ở ngoài nhiều. Chị thử xem có phải bột này không?
Thái Vân giở ra xem, “xì” một tiếng, cười nói:
Cậu xin của ai đấy?
Giả Hoàn kể lại chuyện vừa rồi. Thái Vân cười nói:
Họ cho cậu là người nhà quê, đánh lừa cậu đấy! Thứ này không phải là bột tường vi đâu,
chính là phấn mạt ly đấy.
Giả Hoàn xem lại, thấy phấn này đỏ hơn, ngửi cũng thơm thơm, cười nói:
Thứ này cũng tốt đây, chả khác gì bột tường vi đâu, chị giữ lấy mà xoa, dù sao cũng cứ
tốt hơn thứ phấn mua ở ngoài.
Thái Vân đành phải cất đi. Dì Triệu liền nói:
Khi nào nó chịu cho mày thứ tốt. Ai bảo mày đi xin, trách sao được chúng nó chả trêu
đùa. Cứ như tao thì mang vất giả vào mặt chúng nó. Nhân dịp này mày đến mắng cho
chúng nó, làm toang hoang ra một mẻ, để cho cả nhà nháo lên, thế mới gọi là báo thù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.