Ngọc thì đẻ cùng ngày, nhưng không có người nào cùng họ.
Phương Quan vội nói:
Tôi cũng họ Hoa, để tôi uống tiếp với chị ấy một chén. Rồi mọi người đều rót rượu uống.
Đại Ngọc cười bảo Thám Xuân: Cô số lấy được chồng sang. Cô là hoa hạnh phải uống đi
để cho chúng tôi cùng uống.
Thám Xuân cười nói: Nói gì thế! Chị Cả tiện tay tát cho nó một cái! Lý Hoàn cười nói:
Người ta đã không lấy được chồng sang, lại còn bị đánh, tôi không nỡ đâu. Mọi người
đều cười.
Tập Nhân đương định gieo, chợt có người gọi cửa, bọn bà già ra hỏi thì té ra Tiết phu
nhân sai người sang đón Đại Ngọc về. Mọi người hỏi:
Canh mấy rồi?
Có người nói: “Quá canh hai. Đồng hồ đã điểm 11 tiếng”.
Bảo Ngọc không tin, bảo mang đồng hồ đến xem, thì đã quá giờ tý. Đại Ngọc đứng dậy
nói:
Tôi không thể ngồi nán được nữa, còn phải về uống thuốc. Mọi người đều nói: Cũng nên
về cả thôi.
Bọn Tập Nhân, Bảo Ngọc còn muốn giữ lại, nhưng Lý Hoàn, Thám Xuân đều nói: –
Đêm đã khuya, thế này cũng quá lắm rồi.
Tập Nhân nói: Đã thế mỗi người uống thêm một chén nữa rồi hãy về. Bọn Tình Văn vội
rót đầy chén, mọi người uống rồi, đều sai thắp đèn đi về.
Bọn Tập Nhân tiễn họ đến bờ sông đình Thấm Phương, mới quay về, đóng cửa lại, đánh
đố rượu. Tập Nhân rót mấy chén to, lấy mấy thứ ăn, đưa cho các bà già hầu ở đấy ăn
uống. Ai cũng ngà ngà say, vừa đánh toan vừa hát. Bấy giờ đã đến canh tư, các bà già vừa
ăn thật, vừa ăn vụng, vò rượu hết sạch. Mọi người thấy thế, mới thu dọn rửa ráy đi ngủ.
Phương Quan uống nhiều quá, mặt đỏ dừ, đầu mày cuối mắt, càng nhìn càng xinh. Nó cố
gượng không đứng dậy được, liền nằm ngả vào người Tập Nhân, nói: Chị ơi! Bụng tôi
cồn cào quá!
Ai bảo mày cứ nốc cho lắm vào!
Xuân Yến và con Tư cũng say mềm, đi ngủ cả rồi. Tình Văn thì cứ kêu mãi. Bảo Ngọc
nói: Đừng kêu nữa, chúng ta cứ nằm bừa ra đây mà ngủ.
Nói xong, gối đầu vào cái gối thơm màu đỏ, nằm ngả ra ngủ ngay. Tập Nhân thấy
Phương Quan say quá, sợ nó bị nôn, bèn khẽ nâng nó dậy, đặt nằm ngủ cạnh Bảo Ngọc,
còn mình sang nằm ngủ ở cái giường trước mặt. Mọi người ngủ say không biết trời đất gì
cả.
Tập Nhân choàng mắt dậy, trời đã sáng bạch, nói: Muộn mất rồi!
Trông sang giường trước mặt, thấy Phương Quan gối đầu vào thành giường, vẫn ngủ say,
vội gọi nó dậy. Bảo Ngọc cũng giở mình tỉnh dậy, cười nói:
Muộn mất rồi!
Bèn lay Phương Quan. Phương Quan ngồi dậy giật mình dụi mắt.
Tập Nhân cười nói: Rõ không biết xấu hổ! Say rượu không biết đi tìm chỗ ngủ, lại nằm
lăn ra đấy.
Phương Quan nhìn ra mới biết là mình nằm cũng giường với Bảo Ngọc, xấu hổ tụt xuống
đất cười nói: Tôi ăn uống ra làm sao lại chẳng biết gì cả.