HỒNG LÂU MỘNG - Trang 116

Tiết phu nhân cười nói: Thôi già cứ yên tâm đi uống rượu, tôi không cho cậu ấy uống
nhiều đâu. Nếu cụ hỏi, thì đã có tôi.
Rồi bảo a hoàn: Hãy mời vú Lý đi uống rượu cho đỡ rét. Vú Lý nghe nói, đành phải đi
uống rượu với mọi người.
Bảo Ngọc lại nói:
Không phải hâm nữa, tôi thích uống rượu lạnh. Tiết phu nhân nói:
Không thế được, uống rượu lạnh hay run tay, không viết được chữ. Bảo Thoa cười nói:
Anh Bảo, hàng ngày anh học hỏi được nhiều điều, thế mà anh lại không biết tính rượu rất
nóng à? Phải uống nóng thì phát tán nhanh; nếu uống lạnh thì đọng lại ở bên trong, ngũ
tạng sẽ bị lạnh, như thế chẳng có hại hay sao? Từ rày anh nên chừa đi, đừng uống rượu
lạnh nữa.
Bảo Ngọc nghe nói có lý, bỏ rượu lạnh xuống, sai người hâm nóng mới uống.
Đại Ngọc đương cắn hạt dưa, nhếch mép mỉm cười. Vừa lúc đó a hoàn của Đại Ngọc là
Tuyết Nhạn mang đến cái lồng ấp, Đại Ngọc cười hỏi:
Ai bảo em đem đến cho ta thế? Thật là em chu tất quá. Nhưng ta đã chết rét đâu mà sợ!
Tuyết Nhạn nói: Chị Tử Quyên sợ cô lạnh, bảo tôi mang đến đấy. Đại Ngọc cầm lấy lồng
ấp để vào lòng, cười nói:
Khen cho em cũng khá đấy! Lại biết nghe lời nó. Xưa nay ta bảo em câu gì, em đều để
ngoài tai. Thế mà bây giờ nó bảo em, em vâng lời, nhanh hơn chiếu chỉ nhà vua!
Bảo Ngọc nghe nói thế, biết Đại Ngọc mượn cớ nói chọc mình, nhưng không biết trả lời
ra làm sao, chỉ hì hì cười mà thôi.
Bảo Thoa vẫn biết Đại Ngọc xưa nay quen lối nói cạnh nói khóe, nên không để ý. Tiết
phu nhân cười nói:
Cháu người vốn yếu, không chịu được lạnh, thế mà nó lại nghĩ đến cháu, chẳng tốt hay
sao?
Đại Ngọc cười nói:
Dì không biết: may mà ở nhà dì đấy, chứ ở nhà khác, chẳng làm cho người ta phát bực
hay sao? Nhà ai chẳng có lồng ấp, việc gì phải mang từ nhà đến? Dù rằng bọn a hoàn chu
tất thật đấy, nhưng người ta lại cho cháu ngày thường quen thói ngông cuồng đi rồi.
Tiết phu nhân nói: Cháu cẩn thận quá, hay để ý đến những việc ấy, chứ ta thì chẳng bao
giờ để tâm đến.
Khi nói chuyện, Bảo Ngọc đã uống mấy chén liền. Vú Lý lại lên can ngăn. Bảo Ngọc
đương lúc hào hứng, vui chuyện với chị em Bảo Thoa, Đại Ngọc, nói nói cười cười, lẽ
nào không đòi uống nữa, đành phải nén lòng nài xin:
U ơi, cho tôi uống hai chén nữa thôi.
Vú Lý nói: Cậu cẩn thận đấy, hôm nay ông ở nhà, sợ hỏi đến bài vở chăng?
Bảo Ngọc nghe nói, rất không bằng lòng, từ từ bỏ chén xuống, cúi đầu ngồi. Đại Ngọc
vội nói: Đừng làm cho người ta mất vui! Cậu có hỏi, cứ nói là dì giữ ở lại chơi. Bà già
này muốn dạy khôn chúng ta đây!
Một mặt khẽ dúi để Bảo Ngọc bực thêm, một mặt lẩm bẩm:
Mặc kệ mụ ấy! Chúng ta cứ việc vui.
Vú Lý xưa nay biết tính Đại Ngọc, bèn cười nói:
Cô Lâm ơi! Đừng xui cậu ấy nữa! Cô khuyên một câu chắc cậu ấy còn nghe hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.