Mấy hôm ấy, Vưu thị buổi chiều không về phủ mình, ban ngày tiếp khách, đến tối thì hầu
chuyện Giả mẫu, lại giúp Phượng Thư trông nom đồ đạc, lễ vật lấy vào đem ra. Ban đêm
đến ngủ ở buồng Lý Hoàn. Hôm ấy chị ta hầu Giả mẫu ăn cơm chiều xong. Giả mẫu nói:
Các cháu mệt lắm, ta cũng mệt. Các cháu tìm ngay cái gì mà ăn rồi đi nghỉ, mai còn phải
dậy sớm.
Vưu thị vâng lời lui ra, đến nhà Phượng Thư ăn cơm. Phượng Thư đương ở trên lầu,
trông nom người ta thu nhận những bình phong mang đến biếu, chỉ có Bình Nhi ở nhà
gấp quần áo cho Phượng Thư. Vưu thị nhớ đến lúc dì Hai còn sống, nhờ được Bình Nhi
săn sóc, liền gật đầu nói:
Chị giỏi quá! Người tốt bụng như chị mà lại cứ phải chịu dãi dầu ở đây mãi à! Bình Nhi
rơm rớm nước mắt, nói lảng sang chuyện khác. Vưu thị cười hỏi:
Mợ chị đã ăn cơm chưa?
Nếu ăn cơm thì thế nào mà chẳng mời mợ đến.
Đã thế ta đi ăn chỗ khác vậy, đói không chịu được. Nói xong Vưu thị liền đi. Bình Nhi
vội cười nói:
Mời mợ hãy ở lại, ở đây có bánh ăn lót dạ một ít, rồi sẽ ăn cơm.
Chị đương bận, tôi vào vườn quấy các cô ấy thôi. Bình Nhi giữ lại không được, đành phải
thôi.
Vưu thị vào đến vườn, thấy cửa chính và các cửa bên vẫn chưa đóng, đèn lồng vẫn thắp,
liền quay lại bảo a hoàn nhỏ đi gọi người đàn bà trực đêm đến. A hoàn vào đến phòng
canh, không thấy bóng một người nào, quay lại trình Vưu thị, Vưu thị sai đi gọi người
đàn bà quản gia. A hoàn vâng lời đi ra, đến mái hiên thứ hai, nơi bọn quản sự thường họp
nhau bàn việc, chỉ thấy có hai bà già đương chia nhau các thức quả ăn. A hoàn hỏi:
Có bà quản sự nào ở đây không? Mợ tôi ở phủ Đông đứng chờ ngoài kia để dặn bảo công
việc.
Hai bà già chỉ lo chia nhau quả ăn, lại nghe nói là mợ ở phủ Đông nên không để ý lắm,
nói:
Các bà quản gia vừa mới đi cả rồi.
Các bà đi tìm hộ về.
Chúng tôi chỉ lo việc trông nhà, chứ không lo việc đi gọi người. Cô muốn gọi ai thì sai
người khác đi mà gọi.
Úi chà! Thế này thì loạn mất. Tại sao các bà lại không chịu đi? Các bà nói dối người mới
đến, chứ nói dối thế nào được tôi. Ngày thường các bà không đi gọi thì ai đi? Bây giờ có
việc gì của bản thân các bà hoặc thưởng cái gì cho các người quản gia thì các bà đã chạy
cong đuôi lên rồi, không cần phải biết là ai nữa. Nếu mợ Hai cần sai đi, các bà có dám trả
lời như thế không?
Bà già này một là say rượu, hai là bị a hoàn bới xấu, quá thẹn thành giận, liền cãi lại:
Đừng có dơ! Gọi người hay không là việc chúng tao, can gì đến mày? Mày chưa chi đã
dám bới xấu chúng tao à! Mày thử nghĩ xem mẹ mày hầu các ông quản gia bên ấy còn
biết liếm gót giỏi hơn chúng tao nữa kia. Việc nhà ai mặc nhà ấy! Mày có giỏi thì về mà
chèn ép người nhà mày ở bên ấy, chứ chúng tao ở bên này thì mày không có phận sự gì
đâu!