HỒNG LÂU MỘNG - Trang 126

sẽ giảng sách và giao cho cháu trưởng là Giả Thụy trông nom nhà trường. Vừa buổi sáng
hôm ấy khi gọi tên, thấy Tiết Bàn vắng mặt, Tần Chung thừa dịp liền đầu mày khóe mắt
với Hương Lân. Hai người ra hiệu với nhau giả cách đi tiểu, chạy ra sau nhà trò chuyện.
Tần Chung hỏi:
Ông nhà có cấm em chơi với bạn không?
Nói chưa dứt lời, đằng san có tiếng đằng hắng. Hai người giật mình quay lại, thấy một
đứa bạn học tên là Kim Vinh. Hương Lân vốn nóng tính, vừa thẹn vừa bực nói:
Mày đằng hắng cái gì? Định cấm chúng tao nói chuyện à? Kim Vinh cười nói:
Chúng bay nói chuyện được, tao đằng hắng không được à? Tao chỉ hỏi chúng bay có
chuyện gì sao không nói rõ ràng, mà lại thầm thầm thụt thụt thế? Tao bắt được quả tang,
mày còn chối cái gì? Mày cho tao chơi nước đầu, chúng ta im chuyện cả; nếu không, đây
sẽ bới tung ra hết.
Tần Chung và Hương Lân đỏ bừng mặt lên hỏi:
Mày bắt chúng tao về cái gì?
Kim Vinh cười nói: Tao hiện bắt được quả tang đấy! Nói xong nó vỗ tay cười ầm lên:
Có bánh nướng ngon đây, sao chúng bay không mua một cái mà ăn?
Tần Chung và Hương Lân tức giận lắm, vội đến nói với Giả Thụy là Kim Vinh vô cớ vu
oan cho chúng. Giả Thụy vốn người không đứng đắn, chỉ thích lợi, khi ở trong trường
hắn thường hay mượn việc công làm việc tư, hạch sách đám học trò phải mời hắn ăn
uống. Hắn vào hùa với Tiết Bàn, mong kiếm tiền, kiếm rượu, nên tha hồ để mặc cho Tiết
Bàn ngông nghênh làm càn, không những hắn không ngăn cấm mà còn nối giáo cho giặc
để lấy lòng Tiết Bàn. Khốn nỗi Tiết Bàn có tính lông bông, nay yêu đứa này, mai yêu đứa
khác, gần đây có mới nới cũ, hắn bỏ rơi hai đứa Hương Lân và Ngọc Ái. Ngay cả Kim
Vinh, trước cũng là bạn thân của Tiết Bàn, nhưng từ khi có Hương Lân và Ngọc Ái, thì
nó bỏ ngay Kim Vinh. Gần đây Hương Lân và Ngọc Ái cũng lại bị nó bỏ rơi nốt, nên Giả
Thụy không có ai cưu mang. Giả Thụy không oán Tiết Bàn có mới nới cũ, lại oán Hương
Lân và Ngọc Ái không biết chiều chuộng Tiết Bàn, vì thế cả Giả Thụy lẫn Kim Vinh đều
ghét sẵn hai đứa này. Nay thấy Tần Chung và Hương Lân đến thưa Kim Vinh, Giả Thụy
trong bụng cũng khó chịu, nhưng không dám mắng Tần Chung, mà lại quở trách Hương
Lân, cho là hay sinh sự. Thành ra Hương Lân tiu nghỉu, Tần Chung cũng bẽn lẽn, đều đi
về chỗ ngồi.
Kim Vinh càng lên nước, đầu lắc lư, miệng tóp tép, nói nhiều câu bâng quơ. Ngọc Ái
ngồi ở đằng xa nghe thấy, liền sinh chuyện cãi nhau. Kim Vinh nhất quyết nói:
Vừa rồi chính mắt tao trông thấy hai đứa hôn và sờ đít nhau ở đằng sau nhà, chúng nó
bàn tán nhau định giở trò ma quái…
Bấy giờ Kim Vinh đắc ý nói bừa, không còn để ý đến ai nữa. Ngờ đâu lại làm cho một
người phát bực lên, người ấy là ai? Chính là Giả Tường, hàng chút ngành trưởng bên phủ
Ninh, cha mẹ mất sớm, từ bé đến ở với Giả Trân, nay đã mười sáu tuổi dáng người thanh
tú, hơn cả Giả Dung. Hai người ở với nhau rất thân. Trong phủ Ninh, nhiều người lắm
miệng, nên có những đứa đầy tớ không vừa lòng, hay đặt điều nói xấu chủ. Nhiều chuyện
phao đồn nhảm nhí đến tai Giả Trân. Muốn tránh sự hiềm nghi, Giả Trân đã chia nhà cho
Giả Tường ra ở riêng ngoài phủ Ninh.
Giả Tường đẹp trai, lại thông minh. Gọi là đi học để che mắt đời chứ hắn vẫn thích chó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.