Ba người vội vàng đi vào, Thúy Lũ và Thúy Mặc thấy Đại Ngọc đắp chăn nằm trên
giường. Đại Ngọc thấy hai người liền hỏi:
Có chuyện gì mà các chị nhớn nhác thế? Thúy Mặc nói:
Cô chúng tôi cùng cô Ba đều ở bên nhà cô Tư, bàn bạc về bức tranh cái vườn của cô ấy,
bảo chúng tôi đến mời cô, không ngờ cô lại mệt.
Cũng không phải bệnh gì nặng, chẳng qua trong người hơi mệt, nằm một lát sẽ dậy, các
chị về thưa với cô Ba và cô Vân, ăn cơm xong nếu rỗi rãi mời các cô đến đây chơi một
chốc. Cậu Bảo có đến bên nhà các chị không?
Hai người trả lời: “Không”.
Thúy Mặc lại nói: Hai hôm nay cậu Bảo đi học, hôm nào ông cũng xem xét bài vở, đâu
còn có thể đi chơi rông như lúc trước được nữa?
Đại Ngọc nghe nói im lặng, hai người đứng một lát rồi len lén đi ra.
Thám Xuân và Tương Vân đang ở bên nhà Tích Xuân bàn bạc về bức tranh “Vườn Đại
Quan” của Tích Xuân:
Chỗ này hơi thừa, chỗ kia hơi thiếu, chỗ này thưa quá, chỗ kia nhặt quá. Mọi người lại
bàn việc đề thơ và sai hai người đi mời Đại Ngọc đến bàn bạc. Chợt thấy Thúy Lũ và
Thúy Mặc trở về sắc mặt hoảng hốt.
Tương Vân hỏi: Sao cô Lâm không tới?
Thúy Lũ nói: Cô Lâm đêm hôm qua lại ốm, ho một đêm, chúng tôi nghe Tuyết Nhạn nói
cô ấy ho ra máu.
Thám Xuân nghe nói kinh ngạc hỏi: Thật không? Thúy Lũ nói: Sao lại không thật!
Thúy Mặc nói: Vừa rồi chúng tôi đến thăm, thấy cô Lâm mặt mày xanh xao, giọng nói rất
là yếu ớt.
Tương Vân nói: Đã ốm như thế, sao lại còn nói được? Thám Xuân nói:
Sao cô lại vớ vẩn thế? Nếu không nói được tức là… Nói đến đó thì nín bặt đi.
Tích Xuân nói:
Cô Lâm thông minh như thế, nhưng tôi xem ra thì không hiểu gì hết, bạ cái gì cũng cho là
thật, nhưng việc thiên hạ nào có thật cả đâu.
Thám Xuân nói:
Đã thế thì chúng ta qua thăm cô ấy một lát, nếu thật bệnh quá nặng thì chúng ta nói với
chị Cả, thưa lại với cụ, mời thầy thuốc đến xem.
Tương Vân nói: Phải đấy!
Tích Xuân nói: Các chị đi trước, chốc nữa tôi sẽ sang.
Thám Xuân và Tương Vân liền đi đến quán Tiêu Tương. Thấy hai người bước vào, Đại
Ngọc lại đâm ra chạnh lòng. Rồi cô ta lại nhớ câu chuyện trong mộng: “Ngay cả bà mình
cũng còn như thế, huống nữa là họ, nếu mình không mời thì họ cũng chẳng đến nào”.
Trong bụng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt không thể bỏ qua, Đại Ngọc đành phải miễn
cưỡng bảo Tử Quyên đỡ dậy, mời hai người ngồi.
Thám Xuân và Tương Vân đều ngồi bên mép giường, mỗi bên một người. Thấy quang
cảnh Đại Ngọc như vậy họ đều thương cảm.
Thám Xuân hỏi: Cô lại ốm rồi sao?
Không can gì đâu, chỉ thấy trong người hơi mệt.
Tử Quyên ở sau lưng Đại Ngọc, lấy tay chỉ cái ống nhổ. Tương Vân tuổi trẻ, tính lại bộc