mừng. Cô sớm mạnh khỏe được ngày nào thì ngày ấy chúng ta lại lập thi xã làm thơ như
cũ, thế chẳng vui sao?
Tương Vân nói: Như chị Ba nói đó vui biết chừng nào.
Đại Ngọc nghẹn ngào: Các cô cứ muốn cho tôi vui, nhưng tiếc thay tôi làm gì được có
ngày ấy, chỉ sợ không khỏi thôi!
Thám Xuân nói:
Cô nói bậy thôi, người nào không có bệnh tật kia chứ? Đã có gì đâu mà nghĩ vơ vẩn thế?
Cô hãy nghỉ thôi, chúng tôi đến bên cụ, rồi chốc nữa sẽ quay trở lại. Cô cần gì cứ bảo Tử
Quyên nói với tôi.
Đại Ngọc ứa nước mắt, nói:
Em ạ! Em đến bên nhà cụ, nhờ chuyển lời tôi hỏi thăm sức khỏe, trong người tôi hơi mệt,
không có bệnh gì nặng, xin cụ chớ phiền lòng.
Thám Xuân vâng lời, nói:
Tôi biết rồi, cô cứ nằm nghỉ thôi. Nói xong cùng Tương Vân đi ra.
Tử Quyên đỡ Đại Ngọc nằm xuống giường, mọi việc đã có Tuyết Nhạn lo liệu, còn mình
thì săn sóc cho Đại Ngọc. Nhìn Đại Ngọc, Tử Quyên đau xót trong lòng, nhưng không
dám khóc. Đại Ngọc nhắm mắt một lát, nhưng không sao ngủ được. Trong vườn ngày
thường tịnh mịch, nay nằm trên giường, cô ta nghe tiếng gió thổi, tiếng sâu bọ kêu, tiếng
chim hót, tiếng chân người đi lại, hình như xa xa có tiếng trẻ con khóc. Tất cả những
tiếng ấy, cứ xào xạc bên tai, làm cho cô ta đâm ra bực bội, liền gọi Tử Quyên buông màn
xuống.
Tuyết Nhạn bưng một bát yến sào đưa cho Tử Quyên. Tử Quyên đứng ngoài màn hỏi
khẽ:
Cô ăn một ít nhé?
Đại Ngọc khẽ ừ một tiếng. Tử Quyên quay lại đưa bát yến sào cho Tuyết Nhạn, rồi lên
giường đỡ Đại Ngọc ngồi dậy. Tử Quyên cầm bát yến sào, nếm thử một tý, rồi một tay
ôm lấy vai Đại Ngọc; một tay bưng bát đưa lên môi Đại Ngọc. Đại Ngọc hé mắt húp hai,
ba miếng, rồi lắc đầu không ăn nữa. Tử Quyên lại đưa bát cho Tuyết Nhạn, đỡ Đại Ngọc
nhè nhẹ nằm xuống.
Nằm yên lặng một lát, Đại Ngọc hơi đỡ, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng hỏi nhỏ:
Tử Quyên có ở nhà không?
Tuyết Nhạn vội vàng đi ra, thấy Tập Nhân, liền nói khẽ:
Mời chị vào trong nhà ngồi.
Tập Nhân cũng hỏi khẽ: Cô làm sao thế?
Vừa đi, Tuyết Nhạn vừa kể lại mọi việc vừa xảy ra đêm qua. Tập Nhân nghe vậy cũng
kinh sợ ngơ ngác, liền nói:
Chả trách vừa rồi Thúy Lũ đến bên chúng tôi nói cô Lâm ốm, cậu Bảo sợ quá, vội sai tôi
đến xem thế nào?
Đương nói thì thấy Tử Quyên vén rèm ló đầu ra nhìn.
Trông thấy Tập Nhân, Tử Quyên vẫy tay gọi. Tập Nhân nhẹ nhàng đi tới, hỏi: Cô ngủ rồi
à?
Tử Quyên gật đầu, hỏi lại: Chị cũng biết tin à?
Tập Nhân cũng gật đầu, rồi cau mày nói: Cứ thế này mãi thì làm thế nào? Cậu Bảo đêm